BÊN RỪNG ĐÔNG QUẠNH Story #: 377
Ngày tôi bỏ phố lên rừng
Để quên câu hát buồn rưng rức buồn
Chiều, mưa phố ngẩn ngơ buông
Có con đường nhỏ thầm chôn bước về.
Đã chìm sâu những cơn mê
Những quay quắt nhớ, những bề bộn thương
Chia nhau nửa chén đoạn trường
Cầm như cũng nát khúc tương tư rồi!
Tôi giờ còn lại mình tôi
Bên rừng quạnh với một trời tịnh không
Gom từng lá chết mùa đông
Đốt lên cho ấm chút nồng nàn xưa
Mai về cuối nẻo mù mưa
Vẫn còn thương lắm ngày chưa biết buồn!
Hạ
04.11.2024
|