Chuyện tình THÙY DƯƠNG. Story #: 200
Chuyện tình THÙY DƯƠNG.
Nàng thẩn thờ bước nhẹ trên bãi khuya một mình, chỉ nghe tiếng gió xô những rặng phi lao xào xạc, như lòng ai đang thổn thức bi ai - khi lệ phải nuốt vào trong...câm nín !
Năm ấy vừa tròn hai ba, Nàng là cô giáo dạy Văn trường làng, gần nhà gần biển - NGUYỄN THỊ NHƯ THÙY . Trong dịp tình cờ đăng tìm bạn bốn phương, vui thôi mà ! Nàng đã gặp Chàng : một phi công oai hùng ngạo nghễ VÕ TRÙNG DƯƠNG. Những cánh thơ hồng, thơ xanh bay lượn giữa hai người theo năm tháng. Giờ ra chơi, học sinh ào ra sân như đàn ong vỡ tổ. Nàng lặng yên ngước nhìn bầu trời cao, xanh vời vợi và ngắm những chiếc máy bay lướt qua mái trường thân yêu, với các bức tường đã ngã màu vàng loang lổ, vài ngôi nhà ngói đỏ rêu xanh chênh vênh gần biển - cứ ngỡ như Chàng đang ngóng tìm, chờ đợi ? Nàng đã YÊU ! Một tình yêu chơi vơi dịu ngọt ! Nàng không quên một lần ra đề Văn cho lớp Năm : Lớn lên Em sẽ chọn nghề gì ? Ồ, điểm mười tròn trĩnh cho thằng bé đã viết : Ước mơ của em được làm phi công (nghề của Chàng) - là con chim Đại Bàng mãi sải cánh rộng lớn, bay lượn giữa không trung đi qua những ụ mây trắng xóa, đó Cô à ! Ngộ thật ! Mình có thiên vị quá chăng ? Nàng tự nhủ mà lòng bồi hồi cảm xúc nhớ thương và nghe tự hào xiết bao về Chàng.
Rồi ngày đó cũng đến, Nàng mừng rỡ khi nghe báo tin :
_ Em sẽ ra phi trường đón Anh !
_ Nhưng làm sao nhận ra, khi Anh chưa gặp măt ?
_ Dễ thôi, Em sẽ mặc bộ đồ dài màu đen, đeo kiếng đen, xách chiếc bóp và che dù cùng màu Anh nhé !
Sân bay ngày định mệnh thật hoang vắng thê lương, thời gian như đọng lại. Chiếc phi cơ từ từ hạ cánh ở xa xa. Bỗng chốc đồng đội Anh đến đón trong trang nghiêm, lặng lẽ - một chiếc quan tài ! Phải, đúng là quan tài của người lính, nhưng ai cơ ?
Chiếc xe nhà binh chầm chậm lướt qua trước mặt, Nàng đã kịp thấy dòng chữ khắc ghi VÕ TRÙNG DƯƠNG trên vòng hoa tiễn biệt, với nụ cười ấm áp trìu mến nhìn Nàng qua bức di ảnh gởi lại...
Chiếc ô rơi xuống bay đi, bay đi như cuộc tình trong mộng vỡ tan - không bao giờ thành hiện thực.
''Bạn bè còn đó Anh biết không Anh ?
Người tình còn đây Anh nhớ không Anh...? "
Xót xa thay ngày gặp mặt !
Đớn đau sao cuộc chiến phân ly !
Nàng bất động - chiếc bóng đổ dài trong chiều tà nghiệt ngã.
Hoàng hôn tím loang ở cuối chân trời.
(Dựa theo chuyện kể của người chị họ từ những năm trước 75)
P/S : Vẫn biết rằng : nội dung bài viết, e rằng không phù hợp với đất nước THANH BÌNH hôm nay - nhưng tôi chỉ muốn ghi lại một kỷ niệm luôn hiện hữu vo tròn trong giấc mơ của người thân - dù nửa thế kỷ đã trôi qua chóng vánh ...
|