PLEIKU, MỘT THỜI TÔI - EM Story #: 302
Biết rồi em cũng ra đi
Không yêu nữa ở lại chi phố này
Phố gì nắng bụi mưa lầy
Đàn ông toàn áo treillis đủ màu.
Pleiku thời của khổ đau
Của vành tang trắng trên đầu trẻ thơ
Của người góa phụ bơ vơ
Khi chồng về đất poncho thay hòm.
Thân không nuôi nổi cái mồm
Pleiku gục ngã trước cơm áo đời
Cái thời tem phiếu lên ngôi
Đười ươi bỗng hóa thành người ban ơn.
Em về chi đất Sài Gòn
Chắc gì nơi ấy có còn như xưa
Thanh niên toàn cách mạng mùa
Yêu chi cái bọn a dua xu thời ?
Đi kinh tế mới em ơi
Lên đó trồng lấy sắn khoai nuôi mồm
Ai không nặng nợ áo cơm
Sống lưng cứ thẳng, đừng khom. Tốt rôi.
Còn tôi cũng mặc kệ tôi
Giờ thôi dang dở cuộc chơi ái tình
Tự mình thương lấy thân mình
Thằng cu li rách bị khinh là thường.
Dẫu qua Địa ngục, Thiên đường
Thì tôi cũng đã từng thương mến người
Pleiku gửi lại nụ cười
Mù sương phố núi, một thời tôi - em.
LMT
|