THẰNG ĐEN Story #: 237
(Thằng Đen là con của anh chị Hai)
Hôm qua mở cửa mả.
Vậy là má mất đã năm hôm. Chị Hai đau đớn, vật vã, khóc lóc, tâm trí vật vờ khi mê khi tỉnh. Hai ngày hàng xóm đến phúng điếu, chị ngồi giữa Út và anh Hai, ủ rủ trong tang phục. Có khi mệt quá Út đi nằm một chút, nhưng chị vẫn ở bên cạnh quan tài. Ai đến cúng thì chị lạy đáp lễ. Những ngày này anh Hai không cách nào nghe được một câu trả lời của chị. Chị làm việc như cái máy, chậm chạp và theo ý nghĩ của mình.
Anh Hai dẫn thằng Đen đến gặp má nó sau mười năm cách biệt. Nó cứ đứng nhìn, không nói lời nào cũng không bước tới gần gũi. Mà chị Hai cũng lạ. Con không đến, chị cũng bỏ mặc. Có lẽ tâm trí của chị bấy giờ đang sống cùng sự mất mát người mẹ thương yêu.
Đám ma xong, anh Hai và thằng Đen chèo ghe về nhà. Chị Hai không đi theo.
Anh Hai chống xuồng ra giữa dòng, quay lại nhìn ngôi nhà của má. Anh biết chắc chị Hai không bận việc gì. Nhưng chị không bước ra nhìn vói theo chồng con.
Lòng anh Hai tắt lịm niềm hy vọng. Cả mười năm nay anh luôn mong chị quay trở về. Giờ chị đang ở rất gần nhưng anh chợt hiểu rằng tất cả đều không còn gì nữa.
Anh cúi mặt chèo ghe đi nhanh, cố gắng giấu những giọt nước mắt buồn bã bất ngờ rơi xuống. Thằng Đen thương cha, dằng lấy tay chèo.
Cha khóc rồi. Cha ngồi nghỉ cho khỏe. Con chèo về nhà được mà. Má đã đi hồi mười năm trước. Tại cha không quên được nên buồn.
Chị Hai đứng tần ngần trước ngôi nhà cũ kỹ.
Lần đầu tiên trong cuộc đời chị đến đây. Trước khi lấy chồng có nghe nói nhưng chưa bao giờ đặt chân đến mảnh đất cạnh chân núi này.
Người trong xóm bảo đây là ngôi chùa làng. Chị Hai lớn lên trong tiếng chuông chùa sáng chiều. Sớm mai nghe chuông công phu thức dậy nấu cơm. Chiều chiều lo bữa ăn cho gia đình. Tiếng chuông như một cái đồng hồ chung. Nhưng cái đồng hồ có linh hồn. Mỗi khi nghe tiếng chuông vang vọng, lòng người cũng chùn lại đôi chút.
Suốt mười năm qua chị ở ngoài miền Trung, sống trong chùa cô Tùng như một cái bóng. Chị không lên chánh điện, không tụng kinh lạy Phật. Chị nghĩ thân mình ô uế. Nơi thờ Phật là chốn trang nghiêm. Cả quảng thời gian ấy chị cố gắng cắt lìa quá khứ. Nhưng càng cố quên lại nhớ nhiều thêm. Sáng trưa chiều nghe kinh kệ vang lên từ chánh điện. Chị không hiểu gì. Nhưng tiếng mõ tiếng chuông như liều thuốc an thần khiến chị cảm thấy phiền muộn vơi bớt.
Bây giờ chị đang đứng trước chùa làng mình. Cửa chính đóng kín. Chị đi vòng bên hông ra sau chùa.
Ở sân sau một ni sư đang ngồi chùi mấy lư hương trên nền đất. Chị đứng im không biết nên bắt đầu như thế nào.
Con muỗi đáp lên tay chị. Một mũi chích làm chị giựt mình đập nhẹ. Chút máu đỏ tươi trên cánh tay. Thoáng cảm giác thoải mái, dễ chịu.
Sư nhìn chị mỉm cười. Lần đầu tiên chị đến chùa làng mình, đúng không?
Chị thưa. Con nghĩ trong tâm mình có Phật đã đủ, nên không đi chùa.
Nếu trong tâm chị có Phật, thì khi gặp chuyện chị dùng tâm thế gian hay tâm Phật để ứng xử?
Chị suy nghĩ. Con sẽ làm thật tốt.
Chẳng hạn như việc đập con muỗi vừa rồi, đúng không? Đó không phải là tâm Phật.
Con cảm ơn sư đã làm lễ cho má con mấy ngày qua.
Chuyện cần làm mà chị. Độ sanh độ tử. Chắc lòng chị đang ngập tràn giông bão?
Như một con đê vỡ, chị bật lên khóc.
Sư ơi, trên đời này con không còn gì nữa hết. Má con đã mất. Con trai con cũng không nhìn mẹ mình. Ngay cả cuộc đời của con cũng ô uế trước khi lấy chồng.
Chị sụp xuống quỳ bên cạnh sư. Nước mắt ràn rụa. Ngay lúc này chị nghĩ chỉ có sư mới là nơi giúp chị bớt khổ, cho chị cảm giác tịch tĩnh.
Sư để chị khóc giây lâu. Sau khẻ vuốt vai chị như an ủi người con.
Chị cứ đi tìm những thứ đã mất. Sao không giữ những gì đang còn?
Chị nhớ lại mình còn Út, còn anh Hai và thằng Đen cùng ngôi nhà tranh ngoài vàm. Chị còn gia đình.
Chị ngồi xuống đây. Giúp sư đánh bóng mấy lư hương này.
Chị làm theo, nhưng thắc mắc. Chưa Tết sao sư đánh bóng làm gì?
Muốn lư hương được sáng thì mình nên thường xuyên chà cho bóng.
Chúng ta cũng vậy. Tánh tốt luôn có sẵn bên trong, nhưng bị che mờ bởi các thứ trần tục nên cái thiện không hiện ra. Mọi thứ trên đời đều thanh tịnh. Nhưng ta không thanh tịnh nên cuộc sống mới điên đảo.
Nhưng quá khứ cứ đeo mang bên con mãi, sư ơi.
Sư đứng lên, nhìn những chậu lan dọc theo chân tường. Lan của chùa trồng. Đẹp không chị?
Chị đâu có tâm hồn để nhìn hoa lúc này, nhưng cũng đáp theo. Dạ, đẹp.
Sư chỉ một chậu gần. Tặng chị chậu này. Chị mang lại đây xem.
Chị bước đến nhấc chậu lan ra khỏi bờ tường. Chậu đầy đất, nặng quá sức. Nhưng sợ sư không vui nên ráng mang trở lại.
Nặng lắm hả chị?
Dạ. Nặng quá, sư ơi!
Ai biểu chị không chịu buông làm gì?
Như một lằn chớp giữa không gian.
Chị thấy ra mái nhà của mình với anh Hai và thằng Đen.
Chậu lan vuột khỏi tay lăn long lốc dưới đất.
Buông ra…Bỏ hết… Phải rồi!
Chị đi nhanh ra cổng chùa. Dường như chạy một hơi về xóm của mình, quên cả chào sư.
Sư mỉm cười khom xuống ôm chậu lan đặt vào chỗ cũ, nói nho nhỏ. Cũng chưa muộn.
Chị chạy thẳng ra bến sông. Anh Hai thường neo ghe ở đây. Hôm nay nếu không thấy ghe, chắc anh về ngoài vàm và vĩnh viễn không muốn gặp chị nữa.
Bãi ghe trống vắng.
Lòng chị tan nát. Khi chị hiểu ra được sự mất còn thì muộn màng. Lòng anh bị tổn thương. Sự trở về mang theo tình cảm nguội lạnh của chị đã giết chết những hy vọng cuối cùng trong anh.
Chị ngồi bệt xuống bờ sông chỉ để trải hết sự ăn năn, bày tỏ tình yêu đã sống lại sau phút chốc hồi sinh ý tưởng. Nhưng trả lời tiếng gào khóc bây giờ chỉ có âm thanh sóng vỗ vào bờ vô cảm.
Má làm gì ở đây vậy?
Tiếng ai hỏi nghe lạ lùng. Không phải trẻ con, cũng không là người lớn.
Chị gạt nước mắt quay lại nhìn.
Thằng Đen.
Con!
Chị gào lên. Hai chân cố bước nhanh lên bờ, nhưng đất trơn trượt làm chị ngã xuống. Chị cào hai tay xuống đất như muốn kéo cả khoảng cách mẹ con gần lại, để được ôm con vào lòng, để không còn cách xa con nữa.
Thằng Đen bước xuống nắm tay chị. Hai mẹ con khóc ùa lên.
Má ơi! Má đừng bỏ đi nữa nha, má!
Chị Hai miết đôi tay đầy bùn giữ chặt con không rời. Chị nói trong nước mắt. Không bao giờ. Má sẽ không bao giờ bỏ con nữa đâu.
Rồi sực nhớ ra, chị hỏi cha đâu.
Mình về thay đồ, nha. Tui chờ mình sáng giờ.
Anh Hai đứng bên cạnh cây mắm, nhìn chị lo lắng.
Chị Hai buông thằng Đen, chạy qua anh Hai, ôm chân anh. Mình đừng giận em , nha mình.
Anh Hai ngồi xuống, gỡ tay chị. Tôi đâu có giận. Tôi thương mình lắm.
Bất giác chị ôm chặt anh. Cảm thấy một niềm hạnh phúc chưa bao giờ đong đầy như vậy. Mà dường như từ ngày biết nhau, chị chưa một lần thật sự ôm anh.
Nghĩ vậy nên chị ngượng, buông vội tay ra. Nhìn xuống sông, chị hỏi.
Mình ở đây, còn ghe nhà đâu?
Tôi không cần ghe nữa. Bán cho ông Mười trả nợ rồi.
Làm sao về nhà?
Nhà nữa đâu mà về? Tôi bán cho mấy người chăn vịt rồi.
Chị Hai lúc này đã tỉnh hẳn ra.
Rồi mình ở đâu?
Anh chỉ lên nhà má. Ở đây!
Anh nói thêm.
Mười năm trước tôi và con chờ mình ở nhà kia. Nhưng mình đã không về. Lúc về lại cũng không theo tôi ra vàm. Nên tôi và thằng Đen quyết định bán nhà, bán ghe, vô nhà má sống để tiếp tục chờ mình suốt đời.
Nghe anh nói mà đứt hết ruột gan.
Con Út… nó chịu à?
Nhà của má, ai cũng có quyền ở.
Tui ở phòng tui. Mắc gì vợ chồng người khác lo lắng.
Tiếng dì Út ngay sau lưng chị. Hai chị em nhìn nhau mỉm cười.
Thằng Đen ra sau nhà xách đầy lu nước, hối mẹ đi tắm.
Anh Hai ngó thấy bộ bà ba của ai nằm ở đầu ván, vơ lấy đưa cho Út, mắt nhìn cô như ra lệnh. Kiếm cái khăn khô lau cho chị!
(Hết truyện)
Giang Tuyền
Tình tự:
Truyện này khi sáng tác có một kết cuộc rất buồn, vì người mẹ quyết định đi tu, dù con trai có tìm gặp nhưng mẹ vẫn không quay về.
Nhưng khi viết lại đăng lên TRANG VĂN CHƯƠNG MIỀN NAM, mình thấy nhiều đồng hương thương chị Hai quá và muốn họ được tương phùng, nên có cái kết hậu hỉ như vậy.
Mến
GT
|