HƯƠNG Story #: 318
Một làn hương
gạ gẫm tâm hồn
Cây thanh tân chuyển mình, lá tuềnh toàng tuốt bỏ
Đôi mắt chiều, thu trọn cả hoàng hôn
Cảm mát dịu hóa thân đồi ngọn cỏ
Nơi em ngồi nóng hơn, trăm nghìn chiều ráng đỏ
Hơi ấm vụng bỏ giấu hồn vội vàng
Huyết quản hừng hực, động mạch tựa làn sóng dữ dội
Em tinh khiết hơn vạn suối ngàn
Mềm như lá, hiền mát chất diệp lục
Đường cong tạo hóa, khéo nét vẽ hình
Trong vắt nguyên trinh, môi chạm thời gian, mở dòng đời tái sinh.
Nghe âm thanh va nhau rụng xuống
Thôi rồi! Đời trai tựa mảnh vỡ thủy tinh
Từ ấy, đôi mắt quen dò thám
Tay mọc dài đến mấy trượng, vén cỏ, sờ soạng lối em qua
Xuân ủ chín căng mọng, ngọt hơn trăm thứ mật
Tỏa hương quyến rũ từ miền láng da ngà
Môi thánh nữ cắn nhành hoa hồng lụa
Mà hồn mình chi chít vết son thơm
Tôi mũi vô đạo, đôi tay không tín ngưỡng
Thò lên gò mộng, ôm - hôn - bất chấp các luật quy
Không riêng tôi! Cỏ cây cũng dậy thì.
Quang Nguyễn
|