CÒN ĐÓ NỖI BUỒN Story #: 247
Sau mối tình mấy năm lận đận
Tôi thấy mình giận những con đường
Đã buồn còn vãi vương sắc lá
Chẳng giấu giùm tôi một vết thương.
Đường ngang Pleime trường em học
Có còn ai ngược dốc Gà Cồ
Những tà áo Phao Lồ, Minh Đức
Qua Bồ Đề thấp thoáng sư cô.
Dọc ngang đường xe nhà binh chạy
Chiều Hàm Rồng ngồi nhớ Đức Cơ
Biết mình kiếp giang hồ ở lính
Hỏi ai dám tính chuyện có bồ.
Áo treillis dày nên lười giặt
Hỏi lại mình có thật yêu em
Sao vẫn mong đá mềm chân cứng
Hỏa châu buồn cứ thắp đêm đêm.
Pleiku... cà phê ru lính ngủ
Quán Dinh Điền đủ mặt bạn bè
Hôm sau vài thằng về lại phố
Còn đa số nằm lại rừng le.
Pleime... chiến trường xưa vẫn đó
Có ai còn nhắc tới Chư Pao
Hỏi làm sao yêu em cho được
Đạn bom...chưa biết chết lúc nào.
Nhận ra cuộc tình mình lận đận
Nói vui thôi chẳng dám giận ai
Thân này chưa lần poncho gói
Là may sót lại tấm hình hài.
Bốn tám năm rồi... trời đất chật
Tôi vẫn đi ngang dọc giữa đời
Vẫn còn gặp nhiều người con gái
Nỗi buồn dằn vặt mãi trong tôi ?
LMT
|