PHƯỢNG VÀO THU Story #: 267
PHƯỢNG VÀO THU
Bao nhiêu ngày tháng đã qua mau
Sắp chuyển sang thu nắng nhạt màu
Hoa Phượng đón thu mà lẳng lặng
Nhìn sông lóng lánh sóng theo nhau
Nghe lòng như nặng niềm lưu luyến
Hạ cũng không còn,thấm nỗi đau
Có mỗi vài hoa thôi chẳng tiếc
Rụng rơi không hết cũng phai nhàu
Cứ thế ngày qua tháng với ngày
Cuộc đời thay đổi có ai hay
Khi trôi lửng thững bên bờ vắng
Lúc rớt đường xa đợi gót giày
Tới lúc thu về mây lững thững
Trên bờ dưới bợt lá khô bay
Hạ đã dần mang theo nỗi nhớ
Chuyện đi hay ở đã an bày
Trời chiều nắng nhạt gió luồn mây
Tiếng lá lao xao đã rớt đầy
Vắng tiếng ve kêu càng ảm đạm
Thiếu màu Phượng đỏ đợi quanh đây
Trời thu lất phất hương cây cỏ
Đám lá khô bay đã lấp đầy
Cảnh sắc điêu tàn bờ bến cũ
Nhớ sao mà nhớ lại buồn lây
Lắm lúc vào thu nhớ một người
Đã lâu mơ ước thuở đôi mươi
Khi xưa chẳng dám cùng người ấy
Nhớ mãi không quên một tiếng cười
Lắm lúc mơ về nơi chốn cũ
Thu về dáng phượng hết xinh tươi
Hàng cây lá rụng đường hoang vắng
Lặng lẽ từng đêm nghe lá rơi
Sang thu ngày cũ tuổi hai mươi
Tiếng gió hiu hiu nhớ một người
Trông ngọn núi xa mờ bóng nhạn
Trời trong nắng nhạt lá khô rơi
Sương mờ trông tựa làn mây mỏng
Gió nhẹ theo dòng sóng lã lơi
Lặng lẽ con đò neo bến cũ
Đợi theo con sóng vẫn không rời
SÀI GÒN ngày 6-8-2024
TRẦN VIẾT ĐÍNH
|