Niệm … Story #: 228
Sáng nay mình mới lên face
Thấy buồn bởi đọc một hai tin, bài
Có người xa xứ bao ngày
Mà như quên hết những ngày còn thơ
Quên con đường đất bùn dơ
Quên căn nhà nhỏ tuổi thơ quây quần
Đành rằng xứ sở nghèo bần
Cũng quê mình ấy sao đành lãng quên...
"Đất nước nầy rất thiếu cho những ai ưa đòi hỏi..
Nhưng cũng đủ cho những người biết nói....tôi là người Việt Nam"
Tôi đã đến rồi những nơi bạn ở
Mảnh đất thiên đường...,nơi chốn ước mơ...
Không phủ nhận những gì nơi đó có
Cơ sở hạ tầng, y tế như mơ
Nền giáo dục dạy con người tự lập
Cuộc sống tuổi già quốc gia lo hết...
Từng con người gần như giống hệt
Chỉ biết "cày" , xe cộ với villa
Tình anh em, hiếu thảo với mẹ cha
Ở nơi ấy nghe buồn không chịu nổi…
Dẫu biết rằng quê mình còn nghèo khó
Mâm cơm nghèo rau luộc với cá kho
Cảnh sống gạo, tiền vạn lần cực khổ
Cuộc sống rất nhiều tai tiếng, bất an
Nhưng đâu thể quên đi làng, xóm nhỏ
Đã nuôi mình khôn lớn những ngày thơ...
Bạn và tôi dù hai nơi khác biệt
Nhưng cũng cùng mang một dòng máu Việt
Hãy thương nhau, bạn ơi đừng khinh miệt
Nghe đau lòng khi quên hết ngày xưa
Lối nhỏ ta về gió nhẹ chiều mưa
Đừng quên nhé bạn bè tôi nơi đó...
Huỳnh Mạnh Thảo
|