HƯƠNG THỜI GIAN Story #: 496
Hai năm trước tôi đã kể về con đường mỗi sớm tối đi về. Con đường vẫn vậy, vẫn những bụi hoa hồng, vẫn vòm cổng hoa hồng vàng, những con ốc sên tắm sương trên đường hoa thơm ngát.
Vẫn lũ chim vút bay ríu rít gọi nhau, vẫn bầy sóc đuổi nhau trên hàng olive ven đường...
Hôm nay cũng những hàng hoa ấy, con đường này mùa xuân đang về và tôi vẫn còn đi về cùng một con đường, mười lăm phút sáng, mười lăm phút chiều !
Mới đó ngày nào tôi còn nhỏng nhảnh trong đôi giày cao gót mười phân, áo đầm chấm gót thướt tha đi về...
Đôi giày mỗi năm thấp dần, áo đầm ngắn dần (nhưng không thể ngắn trên gối), backpack tôi mang trên vai nhẹ dần vì vai lưng đã bắt đầu thấy mệt, thấy nặng. Tôi bỏ bớt xâu chìa khóa lủng lẳng, bỏ bớt quyển sổ ghi chép (tôi bây giờ chẳng ai nợ nần gì mà cũng chẳng nợ nần chi ai), bỏ bớt mớ tiền cắc, chai hand sanitizer...
Tôi vẫn thấy lưng mình vẹo đi theo những bước chân xiêu, con đường như gập ghềnh hơn khi đôi mắt tôi ngày nào đen tròn trong sáng mà tôi thường hãnh diện khoe khoang trong những câu chuyện kể, mấy năm gần đây đã có một vài "con muỗi" bay vương vướng trước mặt.
Ly café như nặng hơn trên tay, những ngón tay tê buốt mỗi sáng vì viêm khớp tuổi già !
Tôi đã không còn hát nghêu ngao những buổi sáng sương mù hà hơi như khói thuốc, chứng viêm họng hình như đã mãn tính, giọng tôi khi cất lên (sau khi ngó quanh quất hai bên đường không có ai) gần giống như lũ vịt trời đang bay trên vòm cổng hoa vàng, hay như lũ quạ đen tao tác rỉa lông trên hàng dây điện trước sân nhà người.
Ngày tháng qua đi tôi vẫn một con đường, nhưng không còn lang thang bước chân mỗi chiều, ngẩn người dưới tàng cây dâu tằm tìm trái chín; ghé thăm bụi trâm ổi hái chùm trái chín đen nhấm nháp vị ngọt thơm hăng hắc quê nhà, rứt chùm hoa đủ màu đưa lên miệng chíp lấy chút mật ngọt giành của lủ kiến, lủ ong, mà nhiều lần suýt bị chúng đuổi !
Chiều nay về sớm, nắng chiều hâm hấp nóng, nhìn về hướng ngã tư ngược lại, người đàn bà bán hoa tươi đã lâu năm nơi góc đường vẫn còn nhẫn nại ngồi đó dưới chân vài bó hoa còn lại.
Con đường về nhà nếu đi thẳng là nghĩa trang, người ta mua hoa mỗi cuối tuần! Nhắc tôi sự hiện hữu của mình hôm nay.
Ngã tư đi về mùi phân ngựa vẫn nồng, cành lá pepper tree rũ xuống giữa đường vẫn đong đưa, mùi lá cây khuynh diệp... Và tôi, người đàn bà mấy mươi năm đi về lưng đã co ro, chân đã chậm chạp !
Một ngày nào tôi không còn đi về, biết có còn ai nhớ đến người đàn bà Á đông ngang qua mỗi sớm hái nắm lá bồ-công-anh, mỗi chiều ngẩn ngơ nhìn chim bay về tổ...
viết ngày Apr.22.2017
|