ĐÀN BÀ CŨ Story #: 160
tác giả : Dinh van Son
Anh Tư cầm tờ đơn ly hôn đắn đo suy nghĩ. Nghĩ cũng thật tội cho cô ấy, suốt bao năm qua đã cùng nhau chia sẻ ngọt bùi nhưng nay đành phải chia lìa cách xa. Cuộc sống thì luôn luôn thay đổi mà cô ấy thì chẳng chịu đổi thay. Lỗi không phải của cô ấy chẳng qua là duyên số tới đây đã chấm hết. Không tìm được lỗi gì ở cô ta cả, vậy sao phải ly hôn ? Bởi vì cô ta là người đàn bà quá cũ có lẽ không còn hợp với lối sống tân thời, hiện đại của anh.
Cái thời nằm gai nếm mật đã trôi qua bây giờ mọi thứ đã thay đổi. Cô ta không còn hợp thời nữa thì đành nên xếp xó một bên nhường chỗ cho người khác. Cái lối ăn mặc cổ xưa lượm thuộm không hợp với gu trang phục tân thời. Rồi nhan sắc trang điểm và cách ăn nói đi đứng rõ ràng không hợp với địa vị và phong cách sống của anh hiện nay. Ngày xưa người ta cần một phụ nữ xuất giá tòng phu với lối suy nghĩ cổ xưa nhưng nay thì đã khác. Địa vị và tài sản của anh ta phải tìm người xứng tầm hơn với anh. Gạt mọi ý nghĩ về người đàn bà quá cũ anh quyết định ký đơn ly hôn.
Cầm tờ đơn ly hôn trên tay chị Tư nước mắt ngắn dài chị hiểu thời cuộc đã thay đổi và lòng người đã đổi thay. Chị là người đàn bà quê mùa một nắng hai sương, cả đời chăm lo cho chồng con nên nhan sắc có phần tàn phai héo úa. Chị cảm thấy lạc lõng bơ vơ khi đi cùng anh tới dự những buổi dạ tiệc xa hoa sang trọng. Chị cũng không biết trang điểm cho hợp với phong cách sang trọng và cách ăn nói sao cho hợp thời. Mọi thứ đều lạ lẫm và không làm sao hợp với gu của dân thị thành. Chị rất cố gắng vượt lên chính mình nhưng có lẽ duyên trời định tới đây đã hết, anh cần một người phụ nữ sang trọng hơn để đi cùng anh hết đoạn đường đời.
Mọi cố gắng để hai người có thể hiểu nhau hơn đã không còn cơ hội. Chị quyết định về quê, sáng nay chị gom hết đồ cho vào chiếc túi xách rồi chuẩn bị ra bến xe. Hồi họ mới gặp nhau cũng chỉ có chiếc túi xách với bộ đồ dính da nay với cơ ngơi tạo dựng chị trao hết cho anh. Người mình yêu đã không còn tha thiết với mình nữa thì huống hồ gì tài sản. Chị viết một lá thư dài để lại rồi lặng lẽ ra đi ...
Anh Tư thức dậy bỗng thấy trong căn nhà trở nên trống trải trên bàn là tờ đơn ly hôn đã có chữ ký của chị và một lá thư. Anh mở ra xem dù gì đó cũng là lần cuối cùng anh đọc, ...chị viết : " anh à, tuy duyên chúng ta tới đây đã hết nhưng vẫn còn tình nghĩa khi xưa, đâu dễ gì xóa hết quá khứ được. Em vẫn thương anh như thuở nào. Anh nhớ phải ăn sáng nha anh, em đã làm sẵn bữa điểm tâm sáng cho anh mà anh hay bỏ bữa do ham làm việc. Ăn xong rồi anh nhớ uống thuốc có hai viên thuốc em để trên bàn, đó là thuốc huyết áp và mỡ máu cao. Em biết anh thích gà kho xã em đã nấu để trên bếp trưa đi làm về anh nhớ ăn. Đu đủ em đã gọt vỏ để trong tủ lạnh anh ăn cơm xong rồi hãy dùng. Anh nhớ cho con Mi- lu chút đồ ăn đừng để nó đói tội nghiệp. Tối ngủ nhớ đắp mền cho ấm không có em kế bên anh sẽ lạnh vì không ai đắp mền cho anh. Cầu chúc anh luôn luôn được khỏe mạnh và tìm được người mình yêu thích - tạm biệt "
Đọc đến đây nước mắt anh nhạt nhòa, đâu có ai thương mình bằng chính vợ mình chứ. Vậy mà bấy lâu nay anh không để ý tới. Bởi vậy người ta nói đàn ông hời hợt là vậy, chỉ vì chút sĩ diện hảo mà anh đánh mất đi người vợ hiền thục của mình. Anh chợt nhớ lại mấy cô gái mà anh quen biết toàn là xin xỏ, vòi tiền và mua sắm. Có bao giờ họ nghĩ đến anh chỉ có vợ lo cho anh mà thôi. Nghĩ đến đây anh bật ngồi dậy như chiếc lò xo, không cần nghĩ ngợi gì nữa anh lao ra cửa vẫy gọi chiếc taxi chạy ra gấp bến xe tìm chị ...
Người đàn bà tuy đã cũ nhưng rất chung tình tìm đâu ra.
Dinh van Son
|