NHÀ XƯA, LỬA CẤT Ủ Story #: 130
-Tô Thùy Yên -
Tặng Phan Dụy
Nghe trong xanh thẳm thời gian,
Dai dẳng
Tiếng con chó nhỏ bên hè
Sủa bóng trăng lu.
Lâu lắm rồi, kẻ cố tình bôi trắng trí mình mới trở lại,
Ghé nhìn vào…
Còn chỉ thế thôi sao?
Ôi những thứ từng một lần toàn vẹn đó.
Có phải thời gian đã chạy phá qua đây,
Để lại những đổ vỡ?
Có phải thời gian đã lẩn định nơi đây,
An mù lòa điếc lác?
Kẻ trở lại dìu theo giấc mộng muộn,
Rẽ cỏ hoang, lần dấu chút ta còn.
Thôi, dâu biển cũng đã rồi dâu biển.
Cầu những oan tình siêu thoát khỏi ta.
Rất nhiều đêm, nguyệt mòn mỏi gió trở qua thăm
Bể nước đọng.
Cỏ lá quanh đây che tiếng nấc mơ hồ,
Áng chừng bóng tối khóc.
Bỏ không khoá, cánh cửa già quyến dụ…
Đã có ai về những lúc chập chờn khuya?
Con chim bay qua để rớt tiếng kêu sắc
Xả điếng hồn cô tịch mê mê.
Trời đọng vũng xanh trên mái sạt.
Chàng đứng giữa nhà, giới thiệu cùng em
Những ai xưa đã có lúc xum vầy.
Em mường tượng đời chưa từng đổi khác.
Bàn thờ nhện giăng…
Nói chi đến cơm cúng?
Tội cho hồn con chó nhỏ vẫn nằm chờ,
Mơ màng người chủ vừa ra đi.
Chàng kể những chuyện không đầu đuôi
Như nhặt trao em từng tờ huyền thuyết rách rơi vãi.
Em nguyện thầm chẳng để mất đi thêm,
Như cất ủ than hồng bảo giữ lửa.
Hàng tre cổ chĩu đầu lưu cữu gió.
Đứa nhỏ sảng chạy trong đêm trời rực trận giông sao…
Mãi một đời còn nghe nà tiếng đuổi ẩn hình
Đầu gò, cuối bãi.
Giặc bố ráp, kẻ chỉ điểm trùm bao bố mặt đầu.
Bác bặt tin ngoài đảo tù, chú mất xác nơi vàm sông,
Nhà lấy ngày đi làm giỗ cúng.
Cha sống sót về, phế liệt cả thân tâm.
Ngoài đồng lộng khuya, có người bị thọc giết,
Tiếng rú hãi dung nham lũ đọng trong chàng một vùng sẹo bất an.
Chiến tranh, mãi chiến tranh rời rã…
Cha réo gọi dăm lần, biết mất đám con trai.
Chàng lính trẻ ôm dỗ gã địch nhóc
Tán loạn thần hồn dưới trận mưa bom.
Cô em nhỏ, chồng, anh đi cải tạo,
Tự tận, một đời nhan sắc chẳng tàn phai.
Chú em lớn, lính rã ngũ về đạp xích lô qua thời thế,
Một trưa nào chết gục trên càng xe.
Đám cháu con, nhiều đứa hư thân…
Nghĩ cho cùng, cũng không đáng trách mấy.
Kẻ khổ đọa quì rứt cỏ nhai trấn an kiệt lả,
Rồi ngửa mặt lên trời cao, nước mắt khôn cầm.
Ngày đêm ta nghe thấy ta chết,
Ém giấu trong đầu một tiếng kêu thương.
Kẻ thất cơ trong hôn ám biệt giam cắt bứt động mạch,
Ngất sảng rạng một vùng hồng chập choạng những hồn oan cứu đỡ lau nhau.
Chuyện đã cũ nhưng mãi còn nhớ rớt…
Giấc mộc đè cứng nghẹn dẫy la.
Kẻ về đời khóc cha nằm nuối đợi,
Khóc kiếp người có để mà chi.
Con ra đi, lạy sống mẹ trăm tuổi.
Các em thay anh một mai phò giá triệu, hầu minh tinh.
Này bóng lạc hồn, chiều rối bời gió tuyết, còn đi đâu?
Có tới nơi chăng, ôi những mả mồ xiêu lạc dấu?
Mai liệu sẽ còn ai chuốc đãi đằng ngươi
Lệ tái hội?
Hoa hương sắc cho đất trời đọng nợ.
Người lầm than, tạo hoá có ăn năn?
Em đến, dường như được gửi đến…
Chiều tối trời, chàng cảm thán trăng lên.
Tình yêu sáng tạo em.
Ôi ngọc nát vàng tan, em trước đây chưa từng hiện hữu…
Giờ lai sinh làm cô gái nhỏ dịu dàng
Dắt tay gã mù mê qua gió cát.
Như có cả một vùng sao chợt đáp rợp,
Gương kính em soi hiện nghiệp duyên chàng.
Em đứng lại, khóc cựu tình sơ ngộ,
Nghe hồn con chó nhỏ quấn mừng em.
1 - 1997
Photo: Nguyễn Bá Khanh
|