CÒN DƯ NƯỚC MẮT KHÓC NGƯỜI NGÀY XƯA? Story #: 140
Tôi về trải nhớ trên sông
Trải thương trên mái tóc bồng bềnh mây
Trải buồn trên những đắng cay
Mà đau không hết những ngày trầm luân!
Còn đây dư ảnh chập chùng
Có tàn phai giữa mông lung cõi người?
Mai rồi mục rữa thân côi
Còn dư nước mắt khóc người tình chung?
Tôi về trải mộng tương phùng
Bên vườn thơ đã đầy ung nhọt sầu
Cháy đi ngọn lửa nhiệm mầu
Đốt thành tro để gối đầu, tôi ơi!
Hạ
|