SÔNG ĐÃ LẤP VÀ RỪNG SẼ KHÉP... Story #: 142
*Người xưa khóc một dòng sông
Mơ nghe gọi mãi ...mà không thấy đò
Ai đem lấp cả câu hò
Tiếng chèo khua nước...như so cung đàn
Về đâu tiếng nhặt tiếng khoan
Về đâu duyên kiếp đá vàng, bến xưa
Trải qua dâu bể nắng mưa
Con sông lấp kín, người xưa xa rồi
*Cánh rừng mọc giữa đơn côi
Trăm năm lặng lẽ đâm chồi nở hoa
Gió ngàn dạo khúc hoan ca
Hồn thiêng che cánh rừng già ngát xanh
Bên dòng suối vẽ nên tranh
Con nai tắm mát nước lành ban trưa
Chưa tàn hết cuộc nắng mưa
Rừng ơi!
Đôi cánh thiêng xưa đâu rồi?
|