Sau 360 ngày, những gì đăng lên đây sẽ tự động biến mất.

Gallery
Upload Photo & Post Posting List Tìm Bài Viết Đăng Bài mà Không Cần Đăng Kí Tên
ĐI QUA MÙA GIÓ THỔI . Story #: 171
 ✍️Diệu Hạnh
Chị bấu chặt vào cánh cửa, nhìn anh. Đôi mắt ngỡ ngàng pha
lẫn hạnh phúc – thứ hạnh phúc chỉ có ở những người đã từng chờ đợi
nhau hơn hai mươi năm ròng mới hiểu.. **** Hai mươi hai năm trước, chị còn là
cô thiếu nữ sinh ra ở một miền quê nhiều nắng gió và nghèo. 18 tuổi, theo
nguyện vọng của mẹ, thi vào sư phạm chị ngậm ngùi gác lại giấc mơ kiến
trúc. Thế nhưng – chị vẫn thường trốn sang trường kiến trúc chơi, cũng dựng
giá đỡ, cũng vẽ vời như thật…. rồi chị gặp anh, chàng sinh viên kiến trúc
có mái tóc bồng bềnh nhưng trong đôi mắt kiên nghị lại chẳng chút bóng dáng
lãng tử nào. Trong buổi giao lưu sinh viên đầu khóa, ngẫu nhiên, hai ánh mắt
chạm nhau giữa đám đông, trong tiếng rock chát chúa…. rồi yêu…. anh chỉ hơn
chị hai tuổi nhưng đĩnh đạc. Bên anh, chị có cảm giác được chở che. Chị
như chiếc bóng lẻ giữa đời. Anh đến là cơn gió mát thổi sâu vào tâm hồn
chị. Nghỉ hè năm 3 anh muốn chị đưa anh về quê “ra mắt”. Anh phải nói dữ
lắm chị mới đồng ý cho anh về nhà. Chị sợ bao nhiêu thứ ngăn cách giữa chị
và anh. Anh phẩy tay, kéo chị chạy băng băng qua con đường xẻ giữa cánh đồng
mênh mông. Anh cười như đứa trẻ, xắn quần quá gối, lội ruộng hái mấy
nhánh lúa thơm lừng mùi sữa dúi vào tay chị. Mẹ chị cứ lo, anh công tử nhà
giàu nên không hợp sống ở quê, đã vậy còn là quê nghèo. Anh chẳng nói chẳng
rằng, cứ phăm phăm bắt chước mẹ chị đi đặt đơm, mò cua, bắt ốc đầy
thích thú. Ngày về là bấy nhiêu ngày anh đi chân đất dọc đường quê, tự tay
lợp từng miếng liếp, đóng từng cái chân bàn riệu rã. Mẹ chị cứ nhìn anh
cười miết. Cuối cùng thì ngôi nhà chị cũng đã ấm lên khi có hơi thở của
đàn ông. Chờ chị tốt nghiệp rồi anh mới dẫn chị về ra mắt mẹ anh. Chị
run lẩy bẩy như đứa trẻ lần đầu đến trường. Nếu không có anh siết chặt
tay, có lẽ chị đã không can đảm đặt chân vào ngôi nhà có cánh cổng sắt
lạnh băng và ảo não. Thế nhưng dù có anh, chị cũng không thể nào được
đường hoàng bước qua cánh cổng ấy thêm lần nữa. Mẹ anh không thể dứt bỏ
mối hận ám ảnh với nghề giáo. Ngày xưa ba bỏ mẹ con anh (lúc ấy anh mới 2
tuổi đầu) để xây dựng gia đình với cô giáo trong làng. Mẹ nhìn chị rất lâu
bằng quãng ký ức mù mịt đó và lắc đầu: “Không”. Cánh cổng sắt nặng
nề khép lại sau lưng như đóng sẵn nắm mồ chôn chặt tuổi xuân của chị. Anh
đứng đó, đau đớn nhìn chị lao đi trong màn mưa. Anh không thể đặt mẹ và
chị lên bàn cân để đong đếm. Anh không chọn lựa được – dù anh biết rằng
anh đang có một đứa con sắp chào đời, và điều đó sẽ ám ảnh anh suốt
đời. Anh nhắm mắt. Giọt nước cuộc đời xám ngoét chảy ngược vào lòng. Vậy
là anh đánh mất chị… Về sau, ngay cả khi cố nhớ, chị cũng không biết sao
chị và mẹ anh có thể đi qua những ngày tháng ao tù đó. Mỗi khi đứa trẻ quẫy
đạp trong bụng, chị lại cắn răng quên đi, không dám nâng niu niềm hạnh phúc
được làm mẹ. Chỉ cần nghĩ đến đứa trẻ thôi là cả một vùng ký ức dữ
dội ào về. Sẽ nhớ đến anh, đến mẹ anh, đến nỗi thèm khát được xóa
sạch, được quên hết đi, nhẹ bẫng, như… cái chết chẳng hạn. Nhưng chết
thì dễ, sống mới khó. Thế nên… chị – phải – sống. Chị ngày càng lầm
lũi thêm mỗi khi thấy anh thường lặng lẽ tìm đến căn nhà cô độc của mình,
nhìn chị bình yên bên tã, áo, tất, khăn rồi đi. Đôi khi, có những người dù
yêu thương nhau rất nhiều nhưng họ có một số phận cách xa nhau. Chị tin giữa
chị và anh tồn tại số phận khó chấp nhận đó. Nhưng chỉ cần còn được
bình lặng nhìn thấy nhau, chị sẽ còn sống được với điều đó, đến khi chị
sinh con, rồi con chị lớn. Rồi sẽ phải có một lúc nào đó chị sẽ tìm được
một số phận ở gần anh. Chị chỉ giữ được niềm tin đó đến khi đứa con
chào đời. Mẹ anh đến hàng ngày trong thời gian chị ở cữ, răn đe, van xin, tìm
mọi cách để tách cậu con trai kháu khỉnh, giống anh như tạc ra khỏi chị, như
đã từng dùng uy quyền và nỗi khổ đau của bà để chia cắt chị và anh. Chị
không hiểu được những người đàn bà đã từng bị phản bội. Ở họ, ở mẹ
anh, có một sức mạnh huyền bí nào đó khiến họ một mực phải giữ chặt lấy
điều họ đang có…. – Xin con! Hãy để cả nó và con nó được yên! Con có
quyền sống một cuộc đời tự do theo ý con!… Chị rời khỏi ngôi nhà, rời
khỏi anh, rời khỏi nỗi tuyệt vọng ám ảnh người mẹ của anh. Mẹ chị tuồn
tay vào trong tóc chị bảo rằng mọi thứ sẽ qua đi. Còn với chị, qua đi không
biết có đồng nghĩa với cái chết hay không? Rồi Mẹ chị cũng kết thúc những
tháng ngày yên bình trong lòng đất cao nguyên. Chị còn lại một mình trong căn nhà
lát gạch hoa màu xanh lá khang trang. Thấy chị đơn chiếc, vài người đàn ông quá
lứa lui tới nhà chị, gửi gắm những ý định chân tình và giản dị. Với ai
chị cũng chỉ nghe nói suốt, cười suốt và rồi từ chối suốt. Chị không biết
mình còn mong đợi ở đời này điều gì. Chỉ đơn giản là chị muốn mình giữ
được mãi sự thăng bằng giúp chị sống sót từ ngày anh rời bỏ chị, từ ngày
con trai bị đưa đi xa chị. Không cần thay đổi điều gì nữa cả. Chiều nay
trường chị đón một đoàn giáo sinh về thực tập. Trong cơn mưa nặng gió đầu
mùa, chị đứng im, tím tái nhìn cậu bé trưởng đoàn đang háo hức nói với
thầy hiệu trưởng. – Dạ, sau khi sắp xếp chỗ ăn ở, nhất định thầy phải
dẫn con đến gặp cô Duyên nha thầy, nha thầy! Chị quay đi, chạy biến vào màn
mưa gió phũ phàng. Chị không dám đứng lại, không dám bước tới để đối
diện với thằng bé – bản sao của anh hai mươi năm về trước. Biết đâu cái
nhìn của chị đã sáng suốt? Biết đâu mọi chuyện giờ đã khác? Và còn muôn
vàn cái biết đâu nữa chị giăng đầy ra trên những lối cây rừng tối mù. Suy
cho cùng, quá khứ vẫn là gánh nặng khó trút bỏ, khó lường định nhất. Chị
báo ốm, xin nghỉ suốt một tuần để tránh mặt thằng bé. Nó tìm đến nhà.
Chị đóng cửa tắt đèn vờ như đi vắng. Sáng tinh mơ, chị len lén ra rẫy
tưới cà, vấp chân cậu giáo sinh nằm co ro ngay thềm nhà, khắp người phủ đầy
vải bạt, bao đựng cà . Nó gãi đầu, trở người sang bên kia, nói mớ. – Mẹ.
Mẹ đừng bỏ con. Đừng bỏ con… Chị gục xuống ôm thằng bé. Nó bừng tỉnh,
líu ríu quíu chặt lấy chị, giọng ngái ngủ lào khào, cuống quýt. – Con… là
con đây… Gió thổi tung những cánh hoa rừng vừa chớm nụ. Gió như cánh tay
trần buốt lạnh mơn man trên những ngọn đồi xanh cỏ. Triền núi còn mờ trong
sương, tiếng gà rừng thi thoảng gáy xua tan sự tĩnh mịch. Chị lần ra cửa,
đứng đó nhìn miết vào dáng người gầy dong dỏng đi lên từ dưới chân dốc.
Là anh – anh của ngày xưa với đôi mắt vời vợi xa xôi nhưng lại gần quá
đỗi. Anh bằng thịt bằng xương đang đứng đó, trong cái lạnh đầu thu, trong
những cơn gió thổi qua sự xót xa, đưa bàn tay cố đỡ lấy chị. Phải chăng
chỉ là một cơn mơ? Cơn mơ của một người đã chờ đợi hơn 22 năm qua. Nếu
chỉ là một giấc mơ thì mãi mãi, chị ước mình sẽ không bao giờ tỉnh. Đêm
ấy, trong gian nhà lửa ấm, có bóng ba người lặng lẽ ôm nhau thổn thức… Anh
đưa chị xuống núi. Bước chân chị bên anh líu ríu như trẻ con vừa tập đi.
Cũng phải thôi, con đường hạnh phúc này vắng mặt chị lâu quá rồi. Ngôi nhà
có cánh cổng sắt nặng nề của anh cũng đã vắng bóng mẹ anh. Thắp nén nhang cho
người quá cố, chị khẽ nép vào lòng anh, thì thầm: – Mẹ có thể chúc phúc
cho bọn con không mẹ? Không có tiếng trả lời. Nhưng hôm đó – thành phố đột
nhiên nhiều gió đến nỗi chẳng ai nghe rõ những gì họ nói với nhau. Chỉ có
giọt nước mắt nhẹ hẫng, tan vào gió, bay đi… ĐI QUA MÙA GIÓ THỔI. Tác giả:
Diệu Hạnh
Mọi Đăng Tải Tự Động Biến Mất Trong 330 Ngày