Sau 360 ngày, những gì đăng lên đây sẽ tự động biến mất.

Gallery
Upload Photo & Post Posting List Tìm Bài Viết Đăng Bài mà Không Cần Đăng Kí Tên
SÔNG TRĂNG. Story #: 193
SÔNG TRĂNG.
Phải, đâu đó trong tim luôn tồn tại những điều đã cũ - dù cuộc
sống có bề bộn, ngổn ngang trăm mối tơ vò ? Đã từng, đã từng một thời
như thế... "Mắt em là một dòng sông, Thuyền anh bơi lội giữa dòng mắt em" . _
Thầy ...! _ Hình như có một dòng sông lấp lánh bạc, đang chảy xiết trong bóng
trăng Thầy ạ ? _ Ừ, đúng rồi ! Chúng tôi cứ thế đi bên nhau trên con
đường lớn của thị trấn - không điện đường - chỉ có ánh trăng sáng vằng
vặc mát rượi trên cao, cùng dõi bước chiếu soi... Ngày ấy, ngỡ ngàng bước
vào tuổi đôi mươi ! Tôi vẫn lý tưởng giữ một quan điểm kiên định : giữa
Thầy và Trò không được có quan hệ tình cảm - sẽ mất đi lòng kính trọng TÔN
SƯ TRỌNG ĐẠO của mình. Chỉ là thi thoảng dạo mát ngắm trăng rằm trong veo
(thời khắc mà thiên hạ hay đổ xô đi xem chiếu bóng "lộ thiên" của nhà văn
hóa huyện ngày nào) - nói chuyện vu vơ về Văn học và tặng cho nhau những trang
thiên tình sử nước ngoài - rồi ...chia xa ! Tôi hụt hẫng thật nhiều. Cảm
giác như vừa đánh mất một vật báu thật quí giá - dù bao lâu không xác định
được đó là tình cảm gì ? Thưở xưa thanh bình lắm ! Tôi vẫn ra đường một
mình - ngửa mặt ngắm nhìn SÔNG TRĂNG - e chừng không chảy xiết mà lững lờ
trôi trên cao - Và nghe chua xót trong lòng, đọc thuộc tập thơ Thầy gởi lại :
"...Trong vườn đêm ấy nhiều trăng quá, Ánh sáng tuôn đầy các lối
đi... Chúng tôi lặng lẽ bước trong thơ, Lạc giữa niềm êm chẳng bến bờ.
Trăng sáng, trăng xa, trăng rộng quá ! Hai người nhưng chẳng bớt bơ vơ... "
(Xuân Diệu ). Tình cờ, tôi gặp lại Thầy trong một dịp về SG. Thầy có vẻ
gầy đi nhiều - hình như do hút thuốc. Và hình như...cô đơn trong chính căn nhà
nguy nga rộng lớn của mình - khi tôi nghe Thầy Cô xưng hô với nhau bằng tên gọi
- như những bạn đồng niên. Còn tôi, mãi lẩn quẩn túng bấn quanh mấy chữ :
Cơm, áo, gạo, tiền - khi con còn nheo nhóc dại khờ. Mỗi người một ngã rẽ
cuộc đời ! Nhưng Thầy ơi ! Em luôn nhớ về Thầy - như nhớ về một HỒI ỨC
ĐẸP của TUỔI THANH XUÂN. Em tiếc nuối hoài khoảng thời gian ấy - phải chăng
mình đã vuột mất HẠNH PHÚC trong tầm với...? Mình đã lạc trôi một dòng SÔNG
TRĂNG trong dãi Ngân Hà bàng bạc, vời vợi xa xăm...? Để rồi, khi gặp lại -
thẫn thờ nhìn vào mắt nhau và hỏi : _ Em có hạnh phúc không ? Tôi lặng lẽ,
dấu mặt vào lòng bàn tay - đang vỡ òa những đợt sóng xô bờ...trốn chạy !
Đau đáu nhớ đến : Một buổi chiều như bao chiều khác, vẫn từng trận mưa rào
đến vội rồi tan mau nhưng sao nghe lòng mình hoang vắng đơn côi, một chút xao
xuyến, bâng khâng ư ? Không, nhói đau là đằng khác. Lưu luyến chăng ? Khó diễn
tả quá, nhiều cảm xúc lâng lâng khi nghĩ về Thầy - với tháng ngày đã xa thật
xa. Có lẽ Tôi "say TRĂNG" - ngây ngô vụng dại vậy đó ! Và rồi : Tình Yêu ơi
! Nào ai định nghĩa được ? Cho đến lúc tuổi xế chiều vẫn là "Cỏ xót xa
đưa". Thôi thì, ngậm ngùi buông trôi : dĩ vãng không dấu vết, tương lai không
một gợn mây - mãi mãi chỉ là chợt nhớ về buổi chiều buồn hoang hoải xa
xăm. P/S : Trời mưa, luyện phim bộ mãi cũng chán - nhưng phim là GIẢ còn tình
mới THẬT. ????
Mọi Đăng Tải Tự Động Biến Mất Trong 330 Ngày