Tiếng Chuông Chiều Trên Đồi Thông Story #: 244
Dẫn nhập:
Mình mới quen anh Đinh Văn Sơn trong này. Anh cũng đã viết nhiều bài hay lắm. Mình rất ái mộ. Bữa trước anh có kể một câu chuyện buồn mà anh chưa có thời gian viết lại. Mình có xin phép anh viết thử.
Nếu có gì không hay, xin anh và quý bà con vui lòng bỏ qua.
Truyện sẽ viết làm 2 phần. Đây là phần 1
1.YÊN TỬ
Chị ngồi co ro trong góc nhà.
Cái lạnh của chiều Đà Lạt làm chị co rúm lại. Giờ này khách trọ đã tản ra chợ mua sắm, xem hoa, chụp hình… Nói chung là sinh hoạt của cuộc sống du lịch.
Đà Lạt sống một phần vào du khách. Những tháp Rên (Prenn) Đau Than La (Datanla)… dạo qua một lần chắc không ai dám trở lại. Họ chỉ quanh quẩn nơi phố với những quầy hàng độc lạ người dân tộc.
Thác Cam Ly, nếu không nhờ huyền thoại mối tình dang dở thì không ai nghĩ rằng đó là một dòng nước tên tuổi.
Hồ Than Thở?
Đúng ra là mình than thở.
Chị đến Đà Lạt chỉ vì muốn gửi gấm tâm tư vào cái hồ có tên oan nghiệt này. Than Thở. Chị than thở điều gì? Về cái cuộc đời bất hạnh của mình.
Sanh con xong chị nằm im cả tuần lễ. Đứa nhỏ khóc đòi bú, chị cũng không màng tới. Má chị phải mua sữa chợ về cho cháu uống thay sữa mẹ. Lòng chị nguội lạnh, tắt luôn cả mạch sữa nuôi con.
Chị hận con người đã thề non hẹn biển khi hai người còn theo học y dược. Chị dược, anh y. Ngày anh lên đường đi du học cũng là ngày chị biết mình mang thai.
Anh đi không nhắn gửi một lời.
Chị sanh con trong nỗi buồn tủi và lời dèm pha xóm giềng.
Chị làm theo lời dặn của má. Mầy không được bỏ đứa nhỏ, nha mậy!
Nên cứ đợi đủ ngày tháng đứa bé chào đời.
Má không muốn con bỏ thì má nuôi dùm con.
Ra tháng cứng cáp chị muốn lìa xa Sài Gòn, nơi đã có quá nhiều kỷ niệm với người ấy.
Nghe nói Đà Lạt có Hồ Than Thở. Thôi cứ lên đó mà thở than với tháng ngày.
Đến Đà Lạt vào giữa trưa. Từ bến xe chị gọi cho người bạn.
Ai đó?
Yên Tử đây. Đón ở bến xe, gấp.
Nhưng tao đang làm việc….
Chị cúp điện thoại, không chờ nghe hết câu. Mười lăm phút sau cô bạn chạy xe đến. Cô nhăn nhó. Chơi kỳ vậy, nhỏ? Muốn làm gì là làm cho bằng được.
Cô bạn chở chị về một khách sạn.
Mầy, chủ hả?
Có tiếng cười mỉa mai. Tao làm chủ tao còn chưa xong. Ở đây tao chỉ làm lễ tân thôi.
Tao cần việc làm. Bồi phòng cũng được.
Vậy là chị làm chung với người bạn. Tối về hai người lăn dưới đất ôm nhau ngủ.
Mầy còn quen ông Lâm không?
Lâm nào? Chị giả vờ hỏi. Lòng đau như đứt thành chín khúc. Nhớ lại lúc đau khi sanh con, càng hận thêm.
Ông Trúc Lâm bên y đó. Giả bộ hoài.
Chị im lặng không nói gì. Người bạn hiểu chị không muốn nhắc lại chuyện cũ.
Những ngày vắng khách, chị ra bên bờ hồ. Than thở gì bây giờ?
Lâm ơi! Sao anh đi lâu đến như vậy mà vẫn chưa về?
Em chờ anh đã nhiều năm như vậy. Thời con gái cũng đã đi qua rồi. Nếu có gặp lại nhau, anh còn nghĩ đến em không?
Người ta kể rằng Hồ Than Thở này đã vùi chôn một mối tình không đoạn kết.
Nhưng em cũng nghe đồn rằng những người thất tình đến đây rồi cũng đã ở lại đây.
Lâm ơi, không biết em có thiết tha với cuộc đời này nữa hay chăng?
Mỗi ngày qua là một ngày sầu héo hắt.
Anh biết tại sao ông Lam Phương viết bài hát Thành Phố Buồn hay không?
Không phải là câu chuyện dang dở nơi giáo đường Đà Lạt như mọi người hay tưởng nghĩ, mà vì ở trên đồi cùa thành phố có một nghĩa trang dành cho người cô đơn.
(chưa hết…)
Giang Tuyền
|