CHÚT NẮNG VÀNG MÙA THU CŨNG VỘI Tác Giả Trần Cao Nguyên Story #: 258
Một chút nắng vàng cũng mong manh
Những ngóc ngách
dấu vết rêu phong
Lóc cóc xe phở gõ, mỗi tối
Người đi qua ái ngại băn khoăn
Nhiều khi chẳng nhớ nổi con đường
Bỏ lại bao dấu chân viễn xứ
Nụ hôn vội vàng e ấp hơn
Vòng tay ôm chẳng tròn hơi thở
Cà phê indochin lộng gió
Bóng cây cầu hắt lên trời đêm
Em tìm hoài em, sao chẳng thể
Nói chuyện với mùa Thu vô tình
Có anh nghĩa là mùa vẫn xanh
Lăn lóc trên đường những xác lá
Mình vẫn đi về chốn của mình
Dấu yêu ơi! Sao xa xôi quá...
Thương cho những chiếc lá vàng úa
Nhà thờ Tân Hương Chúa trầm ngâm
Đường Bờ Kè dẫn ra Trần Phú
Anh nhớ em nỗi nhớ mênh mang
Chiều xôn xao mặt nước lăn tăn
Ai đưa em về ngang qua phố
Mặt buồn rười rượi đầy nếp nhăn
Dường như đang trong cơn buồn ngủ
Phương Quý mùa này lúa đang trổ
Đường xa thấp thoáng cánh chim bay
Phương Hòa cúi xuống bên dòng lở
Bên bồi lắng đọng mối tình phai
Anh nhớ Yên Thủy mỗi phút giây
Phương Nghĩa hồi chuông tan thánh lễ
Tiếng gió xa, xào xạc đêm ngày
Thu vội về dường như đã trễ...
Ngọc Hồi Kon Tum
09/08/2024
|