Sau 360 ngày, những gì đăng lên đây sẽ tự động biến mất.

Gallery
Upload Photo & Post Posting List Tìm Bài Viết Đăng Bài mà Không Cần Đăng Kí Tên
NGÀY TRỞ VỀ Story #: 306
              Hơn 40 năm rồi anh mới có dịp trở lại quê hương. Ngày ra đi tóc
hãy còn xanh, giờ trở lại thì tóc đã bạc màu sương gió. Quê hương là nơi
người ta không thể nào quên được, cho dù có bôn ba bươn chải khắp bốn
phương trời thì khi mỏi gối chồn chân thì ta cũng phải quay về nơi chốn cũ.
Vừa xuống sân bay anh đã ngửi thấy cái mùi quen thuộc từ thuở nào.
Đó là cái mùi đất nồng nàn, ngay ngáy ăn sâu vào tận tâm hồn ngay từ thuở
bé .Saigon bây giờ thay đổi nhiều quá, anh nhận không ra nhất là những người xa
quê lâu năm như anh. Muốn tạo bất ngờ cho gia đình nên anh không cho ai biết vì
vậy mà anh không được người nhà chào đón như bao hành khách khác.
Hồi mới đặt chân qua nước Mỹ anh phải làm đủ thứ nghề để sinh sống. Lạ
nước lạ cái rồi bất đồng ngôn ngữ trong cuộc sống khiến anh gặp khó khăn
lắm mới hội nhập được cộng đồng. Nhớ nhà nhớ người thân cứ cách mỗi
tuần anh gọi về. Nơi quê nhà cứ ngỡ qua bên đó là kiếm tiền dễ dàng lắm
nên khi nghe anh gọi về ai cũng đều hy vọng xin được một ít tiền để trang
trải cuộc sống, lúc thì ba đau mẹ ốm rồi mấy đứa em dựng vợ gã chồng.
Đứa nào cũng mở miệng xin tiền, nếu không cho thì khóc lóc ỉ ôi, than vãn đủ
thứ chuyện trên trời dưới đất. Riết rồi anh sợ không dám gọi điện về vì
biết chắc là mấy đứa em và bà con cô bác thế nào cũng than khổ xin không ít
thì nhiều. Họ đâu biết ở bên đây anh còn phải ở nhà thuê, mỗi
ngày phải làm việc quần quật hơn cả chục tiếng đồng hồ mới đủ tiền
trang trải đủ thứ chi phí. Phải tần tiện, chắt mót lắm mới dư tiền ra mà
gởi về. Nhờ tỉ giá đồng tiền chênh lệch lớn nên ai cũng nghĩ là những
người sinh sống bên đó đều giàu có, thật ra họ rất khổ tâm mỗi khi gọi
điện về quê nhà. Số người hỏi thăm sức khỏe mình thì ít mà số đông đa
phần là kể lể kêu ca khổ sở để hy vọng kiếm được ít tiền để trang
trải. Cho người này mà không cho người khác lại gây giận hờn nhau, nói xấu
nhau ghê lắm. Ở bên đó tuy xa hàng vạn dặm nhưng nghe được hết là bởi vì
họ rỉ tai nhau để tranh thủ chiếm được cảm tình của người xa xứ.
Để chuẩn bị về lại Việt Nam anh phải bóp bụng chi tiêu và để dành cho
kha khá, trước là về thăm gia đình sau là sửa chữa lại căn nhà đã dột nát.
Mấy năm nay anh không dám gọi điện về là muốn để dành được số tiền lớn
để xây sửa nhà luôn. Đôi lúc anh cũng nóng ruột muốn gọi về nhưng bị một
trận đau ruột thừa phải chữa bệnh khá là tốn kém. Vì lẽ đó mà anh đành im
lặng không dám gọi điện cho gia đình. Biết anh chuẩn bị về Việt Nam bà xã anh
cũng muốn đi lắm, nhưng chưa đủ điều kiện để cả hai cùng về, phần hai
đứa con vẫn còn đi học nên họ sẽ sắp xếp để về vào đợt sau. Đợt này
về chỉ có mình anh. Xuống sân bay anh đưa địa chỉ cho bác tài
xế taxi đưa tới nhà. Tới nơi rồi, anh mừng muốn khóc, xa quê hương quá lâu.
Mọi thứ thật là lạ .Anh đứng tần ngần hồi lâu để cố ôn lại kỷ niệm
hồi thời niên thiếu. Anh chưa vội vào nhà, anh muốn đi vòng quanh lối xóm để
xem mọi thứ đã thay đổi như thế nào. Dù mọi thứ đã thay đổi khá nhiều
nhưng con hẻm cũ, chiếc cầu ngang, ngôi trường học ...vẫn còn đó. Và thỉnh
thoảng anh bất gặp một vài người quen lối xóm, họ vui lắm tay bắt mặt mừng
khi biết người hàng xóm khi xưa nay trở về thăm quê hương. Anh
đứng trước cửa nhà, hồi hộp gõ cửa. Căn nhà đã cũ, mấy mươi năm qua không
thay đổi gì mấy. Mấy đứa em anh làm ăn chắc cũng không khá giả gì nên căn
nhà có vẻ lụp xụp. Anh về kỳ này là quá đúng, anh sẽ dùng số tiền dành
dụm được để sửa chữa lại căn nhà. Có tiếng chân người
bước ra mở cửa. Ai đây, à thì ra là thằng út nó nheo mắt há hốc mồm ra kinh
ngạc khi thấy anh Hai nó trở về. Nó không tin là sự thật bởi vì đã mấy năm
nay anh đâu có gọi điện hay liên lạc với gia đình nay anh trở về nó không
ngạc nhiên mới là lạ. Cả nhà ai cũng nghĩ là anh đã mất tích hay có chuyện
gì đó. Hai anh em ôm nhau thắm thiết .Anh muốn khóc nhưng cố kìm nén lại. Trở
lại căn nhà cũ nơi mình sinh ra và lớn lên đã làm anh rươm rướm nước mắt.
Phút ngỡ ngàng rồi cũng trôi qua, bất chợt anh thấy nơi giữa nhà
là chiếc bàn thờ nơi có di ảnh của ba anh. Anh trố mắt nhìn thằng út, miệng
ấp úng : - Vậy ...là ... sao hả út ? - Thì hôm ba bệnh nặng lắm, trước khi
ba nhắm mắt muốn gặp mặt anh. Em cố gọi cho anh nhiều lần nhưng không ai nhấc
máy. - Sao không tìm mọi cách để liên lạc với anh - Cách gì bây giờ hả anh,
em chỉ biết gọi số điện thoại mà anh cho nhưng không ai trả lời em biết phải
làm sao ? Có nhắn tin anh trên facebook và messenger nhưng không thấy anh trả lời ? -
Anh xin lỗi em, tại vì anh...sợ liên lạc với gia đình. Còn thằng ba con tư đâu,
tụi nó có chăm sóc ba không ? - Có anh à, nhưng ba bệnh già chắc khó qua khỏi !
- Rồi má đâu em ? - Sau khi ba mất, má buồn quá về quê ở nhà ông bà Ngoại
rồi. Anh lảo đảo ngồi xuống ôm đầu, chỉ vì không muốn ai làm
phiền mình mà anh không thèm liên lạc để rồi xảy ra cớ sự. Anh ân hận lắm,
bây giờ có đem tiền về để sửa chữa lại nhà thì đâu còn có ý nghĩa gì
nữa. Anh đứng dậy thắp nén nhang cho ba rồi lẳng lặng ra bến xe mua vé về quê
thăm má ... Dinh van Son
Mọi Đăng Tải Tự Động Biến Mất Trong 330 Ngày