THUYỀN GIẤY Story #: 310
Thơ Trần Cao Nguyên
Mười năm như gió qua đêm
Thổi qua thổi lại cho mềm mắt xưa
Bấy nhiêu tình nghĩa chưa vừa
Vờ quên để nước cứ đùa thuyền không
Hai người ở cạnh bến sông
Đầy vơi con nước lạnh lùng cứ trôi
Chẳng phân biệt được buồn vui
Người ta chọn ấm êm thôi, mặc mình
Hình như cuộc sống
đã dành
Cho ta những thứ vô tình dễ quên
Xưa anh xếp giấy làm thuyền
Gửi theo con nước triều lên muộn màng
Hai mùa mưa nắng rõ ràng
Cầu cho sóng gió đừng mang mưa về
Nỗi lòng những kẻ ra đi
Kiếm cung bỏ lại lời thề sớm hôm
Con thuyền nhỏ bé chông chênh
Chở theo bao ước vọng xanh hiên đời
Cùng em đi đến chân trời
Tại sao em bỏ cuộc chơi nửa chừng
Người con trai ấy ven sông
Chiều chiều xé giấy để lòng bớt đau
Con thuyền rời bến từ lâu
Chẳng ai còn nhớ thuở nào tơ vương
Trăm năm sương khói bay lên
Nghìn năm bia miệng còn truyền sử sanh
Con thuyền no gió trôi nhanh
Đôi bờ ở lại tròng trành nỗi đau...
Ngọc Hồi Kon Tum
|