VỢ NGƯỜI TA Story #: 320
Thơ Trần Cao Nguyên
Sao anh không nói lúc còn thơ
Lúc môi còn thắm hoa kia chờ
Im lặng nghĩa là hạnh phúc đó
Đắn đo nên để hững hờ qua
Chờ đợi lâu sẽ thành dối trá
Chẳng lẽ con gái thố lộ sao
Em thấy trong anh sự đắm đuối
Chỉ cần chút đụng chạm vào nhau
Có còn nhớ thương mối tình đầu
Đời người tuổi xuân qua rất vội
Nhưng em chẳng thấy bóng anh đâu
Trong lòng dạt dào cảm xúc mới
Dẫu sao cũng một lần được nói
Bên chồng em cố gắng để quên
Nghĩa tình xưa một thời nông nổi
Chỉ mong được giây phút bình yên
Anh biết không tình là hương men
Làm nồng nàn con tim yếu đuối
Em như chìm vào những ái ân
Vì cuộc đời không thể từ chối
Con đường xưa anh hứa từng đợi
Ta đưa nhau đến cuối chân trời
Giờ vợ người ta, đầy tiếc nuối
Ngoái nhìn thời thanh xuân, ham vui
Không thương nhưng phải chấp nhận thôi
Gió hàng me thổi dài buôn buốt
Đêm thao thức nhìn mãi trăng soi
Tiếng thở dài nghe sao não nuột...
Ngọc Hồi Kon Tum
10.08.2024
|