ĐOẢN KHÚC THU Story #: 349
Một sáng mùa thu em trở về.
Vườn xưa màu lá đến say mê.
Công viên như bức tranh lập thể.
Sương thấm tay gầy buốt tái tê.
Lá rơi phủ đầy trên băng ghế
Ấp ủ nỗi sầu nhớ lê thê.
Có biết rằng lòng em vẫn thế.
Nhặt lá thu rơi, khắp lối về.
Ngày ấy dù chẳng hứa một lời.
Âm thầm nguyện gắn bó suốt thời.
Hạ qua cùng đón mùa thu tới.
Lên rừng, qua suối ngắm lá rơi.
Đôi ta cùng sánh bước bên nhau.
Lá tươi, vàng khô héo đủ màu.
Bên hồ hàng cây soi mặt nước.
Mặt hồ phản chiếu ánh gương trong.
Trên cành lá khô sương còn đọng.
Ghế lạnh một mình em ngóng trông.
Thiên nga lẻ bóng trên dòng lướt.
Ngắm những lá vàng ướt tả tơi.
Thì dù cho thu lá có rơi.
Thoáng buồn trong cảnh phải xa rời.
Rồi mai cành trơ không còn lá.
Dưới gốc cây già xác đã phơi.
Chừ anh nơi nào sao chưa tới ?
Gió thoảng qua trời mây trắng trôi.
Thoáng chợt lòng em đang tự hỏi.
Hay là anh đã quên em rồi?
11/2024
Cam Hong
|