KHI TRỞ LẠI QUY NHƠN Story #: 358
Tác Giả: Trần Cao Nguyên
Ngày trở lại cũng mùa đông năm ấy
Trời Quy Nhơn ngăn ngắt một màu mây
Vẫn biển cả chập chùng con sóng đẩy
Nơi phía bờ có hai kẻ khôn khuây
Hàng Dương xôn xao gọi nỗi u hoài
Mai về phố núi nhờ biển giữ hộ
Tấm chân tình từng đêm vẫn mê say
Ru hời lượn sóng, mặc cho bão tố
Nhớ biển hay nhớ em không biết nữa
Em giờ là của khúc hát lời ru
Võng nhẹ đưa như những lời em hứa
Mai về Quy Nhơn có em đón, đưa
Ngang ngôi trường cũ trong gió trong mưa
Còn đâu áo dài mỗi chiều tan lớp
Đưa em đi dạo biển xanh, mây thưa
Anh gởi nụ hôn nồng nàn trên mắt
Nơi này chẳng phải của anh ngày trước
Trường Nữ Quy Nhơn màu tím nồng nàn
Khuya nghe tiếng sóng hòa âm thổn thức
Bên biển bên bờ cát ấm dưới chân
Quy Nhơn có nhiều ngày anh lang thang
Đường Tăng Bạt Hổ quay đầu ra biển
Anh nhớ khi xưa với áo lụa vàng
Lễ nhất tan, Giáo đường sương bịn rịn
Những con đường đầy hoài niệm hiển hiện
Đi bên em lòng rộn rã, vơi đầy
Chiều Quy Nhơn ngồn ngộn người sắc lính
Áo trắng dịu dàng mắt biếc thơ ngây
Nhiều năm đi qua ai nhớ được ai
Chỉ khách sạn nhà cao tầng chóng mặt
Tìm em nơi nào chả lẽ đổi thay
Tạo nên diện mạo Quy Nhơn rất khác
Em theo người để biển xưa ngồi khóc
Anh trở về thật thấm thía nỗi đau
Sẽ không có lần chứng kiến mưa ướt
Rơi trên mái đầu chớm bạc vì sao...
Diêu Trì Quy Nhơn
07.11. 2022
|