Monghoa Vothi Story #: 380
Giữa chốn phiêu bồng em có biết
Trần gian là gác trọ mà thôi
Tình yêu biết trước nhiều thua thiệt
Vẫn lao vào chia sớt lẻ loi
Ở TRỌ
Em mượn tim anh vào ở trọ
Mười ngón tay giăng võng tơ tằm
Che nắng mưa , ngăn trời bão tố
Phút vai kề ngỡ tựa trăm năm
Cho anh mượn phòng loan ở trọ
Mượn chiếc hôn sưởi ấm môi hồng
Mượn thịt da làm giường hạnh phúc
Ngỡ uyên ương tìm thấy thiên đường
Mượn cớ cô đơn xin ghé trọ
Mong trái tim được sưởi ấm nồng
Tìm một chỗ chân tình khốn khó
Có khi nào hạnh phúc cho không
Hạnh phúc lửng lơ sa tầm với
Người yêu nhau quả thật bất ngờ
Căn gác trọ chơi trò may rủi
May nhiều rủi ít , đỡ bơ vơ
Bỗng một sớm sương mờ nhỏ lệ
Tiễn hai người lặng lẽ chia tay
Sao lại thế, sao buồn quá thể
Ở trọ thôi mà, như gió mây
Vay mượn đời nhau vào ở trọ
Ngỡ trăm năm quấn quýt tơ hổng
Nhưng ở trọ vẫn là ở trọ
Vẫn vĩnh hằng là cõi hư không
Monghoa Vothi
Oct 20/2020
|