BÀ HAI BẮT LỖI. Story #: 465
Sáng nay bà Hai dậy sớm..Mới 5 giờ mà đã thấy nóng rin rít..Vệ sinh xong bà nấu nước pha 2 ly café rồi mở rộng cửa đón chút ít gió hiếm hoi lọt vô nhà.. Uống hết ly café cũng không thấy ông Ba, bà định lấy uống tiếp thì có tiếng nói đi trước chân người :
- Qua "trậm trễ" chút mà muốn lấn sân café rồi hè.
Bà Hai cũng không vừa :
- Café tui pha mà không qua uống thì tui xử hết.."Chậm chễ" ráng chịu, ở đó mà " Đá đưa đầu lưỡi ".
Ông Ba cười sảng khoái :
-Hay nè! Bà cho tui đá vô đầu lưỡi cho mát coi..
-Là muốn bỏ nước đá vô ly café phải hôn ?
-Dạ đúng..Em Hai thật thông minh .
Bà Hai đưa ly café sữa đá , ông khuấy leng keng rồi uống rất khoái trá và mở máy phát thanh :
- Tui nói qua trậm trễ, bà nói chậm chễ là sao?. Bộ muốn nói đớt , viết sai chính tả hả?
Bà Hai cười :
-Chương trình Vua Tiếng Việt trên VTV đưa hai từ trậm trễ với chậm chễ kêu thí sinh chọn từ nào trúng ..
- Trật lất hết phải hôn ? CHẬM TRỄ là từ đúng ai cũng biết mà đưa 2 từ sai biểu chọn.
- Cạn lời. Còn câu tục ngữ " Đá đưa đầu lưỡi " ông giáo sư cố vấn chương trình giải thích là viên đá ( danh từ ) đặt ở đầu lưỡi nó sẽ rơi xuống ý nói là những người không thật thà, lời nói họ không bảo đảm chính xác..
Một giáo sư khác viết bài đăng đã giải thích ĐÁ ( động từ) bên nọ đưa sang bên kia ý là nói năng khéo léo cốt vừa lòng người nghe chớ không thật bụng . Câu " Đá đưa, đầu lưỡi " giống như câu " Đầu môi chót lưỡi , khua môi múa mép ". Ý bà thì sao ?
- Tui đồng ý Đá là động từ chính xác hợp lý hơn. Tui nói" Ông Ba đẹp trai , dễ thương" là cho ông vui mừng mau lớn chớ ông hỏng phải vậy.
-Còn tui nói với bà là nói thiệt tình đó.
- Ai mà tin đầu môi chót lưỡi ông ơi..
Bỏ qua đi. Lóng rày nghe bạo lực học đường. Nghe học trò tự tử cũng nhiều. Sao kỳ quá vậy ông.?
-Xã hội thời nay ngộ thiệt. Trường học là nơi rèn luyện đạo đức , cung cấp kiến thức cho học sinh mà cứ xãy ra nhiều chuyện không vui. Thời gian 12 năm học tập ở trường là thời gian đẹp nhất của tuổi học trò. Nay có bạo lực học đường thì hết ý kiến luôn.
- Ừ. Mỗi năm thấy hoa phượng nở đỏ rực trên cành , tiếng ve kêu ra rả đinh tai nhức óc mà thích thú vì được nghỉ học, vui chơi 3 tháng hè. Chỉ năm cuối lớp 12 vừa bù đầu học thi Tú tài 2, vừa buồn vì xa bạn xa thầy cô..
Tui nhớ hoài 2 câu thơ :
" Từ khi bước xuống thềm tam cấp .
Là bước chân luôn xuống cuộc đời ".
-Nay bà cũng biết thơ thẩn hén. Mùa hè có rất nhiều bài hát hay. Nhưng có bài hát "Hoa học trò " của nhạc sĩ Anh Bằng phổ thơ của Nhất Tuấn tui thích. Bà nghe coi biết
hôn nghen.
"Bây giờ còn nhớ hay không?. Ngày xưa hè đến phượng hồng nở hoa.
Ngây thơ anh rủ em ra. Bảo nhặt hoa phượng về nhà chơi chung .
Bây giờ còn nhớ hay không ? Bây giờ còn nhớ hay không ?.
Anh đem cánh phượng tô hồng má em.
Để cho em đẹp như tiên .
Nhưng em không chịu, sợ phải lên trên trời .
Sợ phải lên ,sợ phải lên trên trời.
Lên trời hai đứa hai nơi.
Thôi em chỉ muốn làm người trần gian .
Hôm nay phượng nở huy hoàng .
Nhưng chừ hai đứa lỡ làng duyên nhau.
Rưng rưng phượng đỏ trên đầu.
Tìm anh em biết tìm đâu bây giờ.
Bây giờ tìm kiếm em đâu.
Bây giờ thì mãi xa nhau ".
Ông Ba ngưng lại và cười tươi rói:
- Em Hai không thèm làm tiên trên trời nên chúng ta còn ngồi uống café mỗi ngày nè..Phải hôn em Hai ?.
Tui dìa , khỏi đuổi nghen..
Bà Hai không nói được câu nào đành ngồi im cười tủm tỉm nhìn ông mở cửa rào đi thẳng
|