Chiều mưa nhớ Út Story #: 480
Hò ơi...
Ngó lên trời trời xanh mây trắng, dòm xuống đồng vắng có con cò trắng đứng dưới đất phèn,tui thương nhớ Út lâu rồi à nghen, sao không nghe Út nói trăng đèn gì hết trơn?
Bữa trời khuya tui dìa Bến Sỏi ,con ông Hai Cù Đèn nó hỏi quá giang,người ta quang gánh giữa đàng ,hỏi sao hổng giúp chàn an đoạn đành?
Tui thương nhớ Út để dành ,cứ năm ba bận đưa tiền dì Út, nhờ mua xấp vải may áo ngày tụi mình thành hôn,bữa rày dạ cứ bồn chồn, sợ Út thấy rồi giận nên tâm hồn nó ngẩn ngơ.
Tui cũng bắt chước người ta mần thơ, khen da Út đẹp khen bờ môi thơm, rồi mong sao sớm chiều hôm, mình dìa chung sống cùng bữa cơm ruộng đồng.
Ai biết trời sa mưa giông, lúa trên đồng trổ rồi má hồng xa tui,thương thương nhớ nhớ ngậm ngùi, nhứt là cái lúc trời mưa gió đen thui cuối làng. Ai cho chi chuyến đò ngang, bữa Út đi với người ta đó tui cứ ngỡ ngàng như đang mơ ?
Út ơi, sân có giậu ruộng có bờ,những cái câu nói hồi nhỏ Út hững hờ hay mau quên? kinh Thầy Cai,cái rạch Tư Bền có cái cây khắc chữ mình cùng viết tên rành rành, mà rồi Út quên sao đành, hay chê nhà tui dột nên Út đành quay lưng ?
Má có nói : nhà dốt người tốt mà thương, có khổ trăm đường cũng còn chốn dung thân,nhà khó mình chịu khó mần, xài tiền tiết kiệm thì tấm thân cũng nhàn, má cũng nói có ai mà khó ba đời, mần ăn gặp thời thì cũng lên hương. Tui thương Út, Út cũng thương, Út đi khác đường tui cũng chèo queo...trách chi cái phận tui nghèo, mà ham sắc đẹp mong đèo người sang.
Tui đi con nước lan tràn
Út ơi bờ bến Út mang đi đâu rồi.
Chiều chiều gió thổi mồ côi
Nhớ tới Út cái rồi tui ngồi buồn thiu...
Trần Thà Thiệt
Photo : Đức Trí
|