BÙA EM. Story #: 503
Em đi, bỏ lại mưa nguồn
Ta về đãi lấy từng vuông nắng ngày
Trời xanh tiệm cận bóng mây
Em từ vô cực, vẫn đày đọa ta
Vô ngôn giữa chốn ta bà
Ngân nga tiềm thức sẽ là mật thanh
Đời cho những giọt long lanh
Em là tia nắng...
Để thành khói sương.
Từ ta lạc lối thiên đường,
Nửa điên quên.
Nửa vẫn mường tượng em.
Ta từ lậm ngải bùa thiêng
Hồn ta em giữ hai miền:
Nhớ. Quên!
|