TIỄN BIỆT Story #: 187
TIỄN BIỆT
✍️Dinh van Son
Lần cuối cùng nó ngước mặt nhìn tôi, đôi mắt mờ đục như làn sương mong manh, đôi mắt đó từ từ khép lại. Hơi thở yếu dần và tắt lịm, nơi khóe mắt có những giọt nước lăn tròn chảy dài rơi lã chã ...
Tôi nhìn nó lần cuối cùng vĩnh biệt trong phút giây lâm chung không cầm được nước mắt. Đôi mắt tôi cũng nhạt nhòa những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống. Ai cũng biết cuộc sống này chỉ có một, khi mà nhắm mắt xuôi tay là kết thúc một cuộc đời.
Tôi lẳng lặng ôm nó vào lòng, vuốt ve trên thân thể nó lần cuối, lấy rượu thơm thoa hết trên xác. Gom hết tất cả đồ đạc cho vào chiếc hòm gỗ rồi vuốt ve trên xác nó mà lòng đau như cắt.
Nhớ ngày nào ông bạn hàng xóm xin cho tôi chú cún con màu vàng nhạt. ai cũng gọi nó là con Phèn. Tôi thấy nó mỉm cười nên đặt luôn tên là Lucky nghĩa là may mắn. Từ ngày có nó trong nhà tôi rộn tiếng cười. Chiều nào đi làm về tôi cũng xin cho nó một ít xí quách cho nó nhai, thỉnh thoảng vài hộp sữa tươi tẩm bổ. Nhìn nó lớn nhanh như thổi. bốn chân chắc nịch như bốn chân trụ giường. Mỗi lần thấy tôi về là nó nhảy chồm lên sủa om trời, đuôi quẩy lia lịa, nó thè cái lưỡi đỏ lòm liếm tay liếm chân tôi khắp nơi. Tôi vuốt đầu nó, nó thích lắm ngước mắt nhìn tôi rồi chạy lăng quăng khắp cửa nhà. Cũng nhờ có nó mà đám chuột nhắt không có cơ hội quậy phá.
Hôm đó gia đình tôi có việc đi đám cưới đứa cháu họ dưới Bình Dương. Lúc trở về nhà bỗng thấy nó thoi thóp bên hàng rào cửa. Nghe hàng xóm kể lại, thấy nhà tôi đi vắng không có ai, bọn trộm đến viếng nhà. Nhưng con Lucky sủa om trời, bọn chúng thảy bã vào nó không ăn và chạy ra sát hàng rào gầm gừ gào lên dữ dội. Lúc này đây bọn trộm quăng chiếc vòng điện vào cổ nó siết chặt nó kêu la thảm thiết. Nhờ hàng xóm chạy ra kịp thời phát hiện nên bọn chúng thấy vậy chưa kịp ôm con Lucky mà bỏ chạy thoát thân.
Con Lucky bị dính vòng điện nơi cổ nên tổn thương nghiêm trọng nó nằm thở thoi thóp. Tôi vừa về tới nhà trông thấy là xốc nó đi ngay vào trạm thú y. Nhưng mọi việc đã quá muộn màng, hơi thở nó yếu dần và từ từ khép mắt lại. Tôi chỉ kịp ôm nó vào lòng, nước mắt nhạt nhòa tiễn đưa nó ra đi mãi mãi ...
Chó là loài vật trung thành, là bạn của mọi nhà cho nên đừng xem chúng là thức ăn.
Dinh van Son
|