MatNai.ONLINE
Upload Photo & Post Posting List Tìm Bài Viết Đăng Bài mà Không Cần Đăng Kí Tên
Ni sư Thích nữ Hạnh Đoan Story #: 227
Sinh thời Ni sư Thích nữ Hạnh Đoan đã biên dich các sách như Chuyện ngày xưa (
Nguyên tác Cổ sư đồ thuyết ) ; Nghĩa tình trân quý , Tâm tình chia sẻ của Đại
sư Tịnh Vân , Báo ứng hiện đời ( Nhiều tác giả ), Cho người niềm vui và là
tác giả của nhiều tập truyện ngắn .Ni sư Hạnh Đoan là em ruột của Ni
trưởng Như Thủy . Ni sư Hạnh Đoan thế danh Nguyễn Tú Loan sinh năm 1959 đã
thuận tịch lúc 18 giờ 15 phút ngày 22 - 5 - 2023 (4 -4 Quý Mão ). Tại thế 65 năm ,
42 năm hạ tập ,tại Huyện Long Thành ,Đồng Nai. Sau đây là lời tâm sự của Ni
Sư trước ngày Thuận tịch. NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT ! VIẾT CHO NHAU
LẦN CUỐI ****************************Ni Sư Thích Nữ Hạnh Đoan Nghĩ tức cười,
hồi nhỏ tới giờ tôi đọc kinh Phật nhiều, hiểu sát sinh là tội lớn, ăn mặn
là không hay. Cho nên càng hiểu càng tin thì con kiến cũng không dám giết. Sợ ở
ngoài đời, sợ lớn lên kết hôn khổ, dù mình không muốn sát sinh, nhưng nếu
làm dâu sẽ bị nhà chồng ép giết chóc phục vụ giỗ quảy và phục vụ họ.
Vậy thì đâu có gì sung sướng, sống mà tạo tội chồng tội. Thôi thì đi tu cho
khoẻ, giải thoát nhiều cái khổ không đáng có. Mười sáu tuổi tôi vào chùa tu,
những tưởng vào chùa thoả mộng bình an không sát sinh. Nhưng còn sát sinh hơn
lúc ở đời. Đang tu yên bình thì sau 1975 tất cả người trẻ trong tu viện phải
rời núi Chân Không ở Vũng Tàu để xuống khu rừng Viên Chiếu cách Long Thành 12
cây số để phá rừng khai hoang, trồng lúa tự túc kinh tế sống… Khi phảng cỏ
cuốc ruộng, côn trùng, rắn rít, ếch, nhái… chết đầy. Ruộng gì mà phải mang
giày binh mới bước đi được, vì đầy gai mây và cứng không thể tả. Thời
mùa màng thất thu sáng ăn khoai mì chiều khoai lang, trưa ăn độn với vài hạt cơm
quý giá dính quanh củ khoai. Tới lúc ăn cơm được ngày hai bữa, thì sáng ăn cơm
với rau. Rau quanh vườn quanh bờ đê đều được nhổ sạch để cung cấp cho 17
cái miệng hạm ăn tu sĩ trẻ. Mà người lớn nhất chỉ 28-29 và nhỏ nhất thì
16-17 tuổi cỡ tôi. Ngày nào cũng phá rừng khai hoang, nhìn côn trùng chết vô
số. Tự dưng tôi hết còn yêu đời thiết sống, mặt lúc nào cũng buồn thỉu
buồn thiu. Chị Thuỷ thấy tội, mượn cái cốc đất cho tôi nhập thất, cho ở
không tu tối ngày, chỉ có toạ thiền, lễ Phật, ăn một ngày một bữa, mỗi
bữa một chén, cho đỡ tốn kém. Và thiên đường của tôi bắt đầu: Vì không
còn chứng kiến cảnh các con vật phơi thây. Ngày ăn một chén cũng không sao,
tuổi 25-26 còn trẻ nên kham được. Có điều tôi ốm nhom như bộ xương, bà con ai
nhìn thấy cũng khóc, cứ sợ tôi chết. Trong khi lúc đó tôi cảm nhận mình thật
khoẻ và sống dai nhách. Buổi tối tiết kiệm nên không thắp đèn, một lít
rưỡi dầu hôi xài cả năm chưa hết vẫn còn đầy, vì mồi nhang đốt cây đèn
hột vịt xong là tắt. Cũng chẳng thấy mình khổ, cũng chẳng dám mơ ước thèm
món gì ngon, do hiểu chị mình phải đu xe than đi giảng pháp, đoạn nào chạy bộ
được thì ráng chạy bộ để té ra tiền xe ra mà mua gạo cho mình ăn. Dẫn theo
đứa em đi tu cực là vậy, nhưng chị cứ nguyện đời đời xin gặp nhau, hướng
dẫn tôi cùng tu. Còn tôi thì khổ quá cứ “nằm vạ” khiến chị phải lo toan
mọi thứ. Vì từ lúc mẹ tôi mất, chị chỉ mới 13, chị lớn hơn tôi 9 tuổi,
nhưng chị trở thành bà mẹ tí hon của tôi, chị bỏ tôi đâu có đành. Dù tu
nhưng tuổi 15-16 kinh nghiệm khổ chưa thấm nhiều, đến bây giờ thì tuổi tôi
đã 64-65, chị cũng đã mất, kinh nghiệm khổ tôi cũng thấm tận xương tuỷ (nhờ
từ bản thân tiếp thu và chứng kiến cảnh sống của người chung quanh). Đức
Phật của chúng ta thật thông minh, trí tuệ uyên bác, tuy còn trẻ mà ngài đã
biết nhân gian luôn bị bốn cái khổ “Sinh, lão, bệnh, tử” hành, và ngài chủ
trương xuất gia để giải thoát các khổ ấy. Người không hiểu thì cho là ngài
bi quan. Tôi kiểm tra mình từ nhỏ tới giờ, không hề dám sát sinh, cũng chả
từng liếc mắt đưa tình bóp nát tim ai. Vậy mà về già khổ ập tới, không
biết đường mà đỡ. Giây phút cuối đời đối diện với bệnh khổ: Tim thì
luôn bị bóp nghẹt khó thở, bước đi cảm giác như suýt té, sắp đột quỵ tới
nơi, ăn gì vô cũng ói ra toàn máu lỏng, ói cả nửa lít, miệng thì ói, mông thì
máu lỏng cũng tuôn ra theo đồng bộ. Người ta nói là hội chứng xuất huyết bao
tử, ung thư bao tử, ung thư ruột. Tim phổi gan thận gì cũng bịnh nặng ráo. Tay
chân thì co rút, giở lên giở xuống cử động khó khăn. Danh giai nhân người ta
thường gán cho tôi giờ đổi thành “con cò ma” hay “con quỷ già” thì đúng
hơn. Nhiều đêm nằm, tức mình ngẫm nghĩ: Mình từ nhỏ tới lớn không làm gì
ác, rất kiêng cữ sát sinh, còn viết, dịch sách khuyên người tin sâu nhân quả,
siêng tu theo Phật kiêng cữ tạo ác. Vậy mà sao cuối đời bị trả báo thảm
dữ vậy? Bây giờ, sống mà húp nước lã nước cháo cầu được bình an cũng là
khó. Hễ ho một chập là ói tuôn máu ra. Do vậy ăn uống phải dè chừng, dù húp
nước lã cũng dè chừng, chỉ cầu được bình an, thầm hiểu ngày tàn của mình
đã tới: chờ hết dương thọ thì ly trần. Bạn nhìn mặt tôi đi, trông xinh xắn
hen, dịu hiền hen, ngay hiện đời cũng đâu tạo ác nhiều? Vậy mà sao cuối đời
thọ báo thê thảm quá? Tôi nhớ bài “THÁNG SÁU TUYẾT RƠI” mình dịch, bà
Trương hiện đời là con hiếu thảo, là người cực tốt, nhưng kiếp trước là
tham quan, giết oan người vô tội, nên oan gia đời đời theo báo không tha. Còn
chuyện “CÔNG CHÚA THĂNG HOA”, kiếp làm con vua nàng giựt chồng người, giết
tình địch, giết luôn mười mấy cung nữ để bịt miệng. Vậy mà sang kiếp sau
làm con thường dân, nàng hiền thiện và rất kiêng cữ sát sinh, thấy chồng
định giết cua ăn, nàng hết lòng cầu Phật trời gia hộ cho con cua không bị
giết, cuối cùng tâm lành đó cũng cảm hoá được chồng. Tôi là người rất có
gu ẩm thực, dù ăn rau nước chấm cũng phải làm thật ngon. Thật tuyệt
đỉnh. Chúng tôi thừa hưởng tài nấu bếp của mẹ ruột. Ba tôi thường ca
ngợi tài nấu nướng của mẹ tôi, rằng bà nấu chay rất khéo, vỏ bí vỏ bầu
mà qua tay bà chế biến, cũng trở thành món ăn ngon thượng hạng, lạ miệng, ăn
một lần là nhớ hoài. Mẹ tôi rất kiêng cữ sát sinh, nhưng bà vẫn chết trong
đau đớn, toàn bộ nội tạng đều tổn thương vô phương cứu. Bà lìa đời ở
tuổi 39, rất trẻ, điều an ủi nhất là các con đều biết bà về cõi lành, chị
Thuỷ tụng kinh Địa Tạng cầu cho mẹ suốt 49 ngày và được báo mộng bà đã
sinh về cõi Tứ Thiên Vương. Còn tôi, hiện đời luôn kiêng cữ không giết con
gì, nhưng ai biết được quá khứ ác nghiệp tôi đã tạo thế nào? Chắc là bằng
non? Nên bây giờ đến lúc oan gia báo thì chỉ có kham nhẫn, chịu đựng để
chuộc tội. Oan gia thuộc âm nên họ báo giờ âm. Tức là từ giờ âm trở đi,
tim tôi luôn bị bóp nghẹt không thở được, cảm giác như sắp dừng thở. Còn
bao tử ruột thì cảm giác như bị ai cầm dao lóc nạo, đau tột cùng. Đây là ác
nghiệp tiền kiếp đang trổ, đây là lúc oan gia báo thù, chỉ có đành chịu, cho
họ vui và mình được chuộc lỗi. Dù trước khi bịnh đổ, tôi có phóng sinh
nhiều, sám hối, tụng kinh trì chú nhiều, nhưng hiện thời trả quả vậy, tôi
nghĩ là vẫn nhẹ. Hồi còn khoẻ thỉnh thoảng tôi hay lên YouTube xem mục ẩm
thực, thấy cảnh vợ chồng khoe họ sống hạnh phúc, đãi nhau cua hoàng đế, tôm
hùm, vi cá, bào ngư, bít tết… cùng thưởng thức ẩm thực thượng đẳng, cùng
đút nhau ăn, cười tươi hạnh phúc rạng rỡ… Hoặc khi tôi xem sơ các vua bếp,
chủ tiệm nhà hàng, quảng cáo cách giết vật để ăn, khoe món ngon vật lạ ở
tiệm mình, cổ suý, mời mọc khách ghé ăn… Những YouTube này khiến tôi đau
lòng nhiều. Trong hiện đời, tôi chưa từng cắt cổ đập đầu, đâm họng con
gì, chưa từng thảm sát vật để ăn, vậy mà giờ phút cuối đời, đêm nghe tim
mình như bị bóp nghẹt không cho thở. Nội tạng như bị nạo bị cào, thống khổ
oằn oại… Tất cả đều là ác nghiệp tiền khiên tôi từng tạo, nên giờ phải
thọ báo… Bà Trương, Công chúa Thăng Hoa, dù hiện kiếp hiền, nhưng tiền kiếp
sống đại ác nên vẫn phải trả ác quả. Viết bài này tôi muốn nói điều gì?
Tôi muốn nhắn nhủ bạn đọc HÃY CẨN THẬN ĐỪNG TẠO ÁC MÀ HÃY CHUYÊN HÀNH
THIỆN. Nếu bây giờ tôi được diễm phúc ra đi bình an, tôi chỉ cầu được
sinh về cõi Tây Phương Cực Lạc, Phẩm thấp nhất cũng được, tôi sẽ ráng tu
cho thành rồi quay trở lại Ta bà hoá độ chúng sinh. (Độ những người mình
từng có lỗi để chuộc tội, độ những người ân nghĩa để đền đáp và
nguyện đem hết thân tâm này hoằng pháp, cứu độ tất cả chúng sinh để họ
được thoát khổ. Tôn chỉ của tôi là: hướng dẫn người hiểu nhân quả, tuân
hành pháp Phật, dứt ác hành thiện, cầu sinh Tây Phương, tinh tấn tu để thoát
khổ đau. Dù trở lại thế gian này, tôi có sướng như tiên, có được hưởng
ngũ dục thế gian thoả thích tôi cũng không màng. Tôichỉ mong độ được chúng
sinh thoát khổ mà thôi. Nếu bạn thương tôi, thấu hiểu lòng tôi, thì xin hãy ban
cho tôi lời chúc lành. Xin đồng cầu nguyện cho tôi sớm xả thân bình an, sinh
về Tây Phương tu thành, rồi hoàn phục ta bà cứu độ hết chúng sinh. Tôi sẽ
vô vàn mang ân bạn. Mong chư vị thiện hữu từng thương tôi sẽ gởi cho tôi lời
cầu nguyện lành mà tôi đang khát khao này! Xin đầu thành kính lễ và chân thành
cảm ơn chư vị! Hạnh Đoan kính bút (Ngày 3.3.2023) Ảnh: Ni sư Hạnh Đoan vừa
tạ thế tại Thiền viện Viên Chiếu, Long Thành, Đồng Nai lúc 18 giờ 15 phút ngày
22 - 5 - 2023 (4 -4 Quý Mão ) P/S:Cửa trần lặng khép Cảnh Phật thêm hoa Lối cũ
chưa nhoà Mong Người tái hiện Tiếp tục đại nguyện Giáo hoá độ sanh Nam Mô
Tiếp Dẫn Đạo Sư A Di Đà Phật???????????? **Nấm Hương
Matnai.ONLINE